Editor: Nghiên 
Beta: Ù 
Chắc hẳn Du Dương đang tức giận, tâm tình của Du Duyệt cũng không tệ lắm. 
Những việc này cô đã đè nén ở trong lòng tám năm, rốt cuộc cũng tìm được nơi để nói ra toàn bộ, sau khi nói hết tâm trạng cô cũng thoải mái hơn nhiều, ném hai người đàn ông đang thất thần qua một bên, cô lấy di động của mình, bước chân nhẹ nhàng đi về phòng ngủ. 
Ba mèo một chó không biết đã ngồi canh ở cửa từ khi nào, cô mang chúng nó vào nhà, từng con đều chiếm một vị trí tốt nằm ở trên giường. 
Vương San San gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, chắc là Lục Việt Minh nhận được điện thoại của cô ấy nên đã nói rõ mọi việc, cuối cùng cô ấy gửi tin nhắn an ủi cô, còn nói không có việc gì cả, về sau nhất định phải chú ý an toàn, mấy năm nay hoàn cảnh kinh doanh không tốt kinh tế trì trệ, cuộc sống khó khăn người cực đoan cũng ngày càng nhiều. 
Du Duyệt nằm trong ổ chăn, gửi tin nhắn cho cô ấy: “Vừa rồi Du Dương tới đây, em đã mắng anh ta một trận.” 
Vương San San còn chưa ngủ, xem ra thực sự rất lo lắng cho cô, trả lời ngay: “Bảo bối! Sao em lại làm vậy, buổi tối còn cùng nhau ăn cơm, tên nhóc Lục Việt Trạch làm việc kiểu gì vậy, đưa người về cũng làm không xong, lần sau gặp mặt xem chị mắng anh ta thế nào!” 
“Chuyện không liên quan đến cậu ấy, cậu ấy đưa em đến tiểu khu rồi mới rời đi, ai có thể nghĩ đến đã có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-that-lac/1091739/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.