Ngân Doanh và Triết Minh phải cố gắng lắm mới không để bản thân bị cuốn vào cơn lốc xoáy đáng sợ kia. Phạm vi cách Phong Mộc hơn hai km hoàn toàn không có một sinh vật tồn tại, mặt đất tưởng chừng như muốn nứt ra, các luồng khí len lỏi qua các khe đất bay lên tỏa trong không gian, nó nhẹ, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp bức. Điều đó khiến ta nghĩ rằng nếu lại gần Phong Mộc thì liệu cơ thể có bị cơn gió kia nghiền nát không. Ngân Doanh nhíu mày quan sát cơn lốc bao quanh Phong Mộc. Nó thật dữ dội, làm cách nào có thể vượt qua nó? Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì Triết Minh vô thức tiến lại gần, bên trong cơn lốc ấy, cậu cảm giác như có ai đó đang gọi mình. Tiếng gọi:"Mau lại đây!" liên tục vang trong trí óc cậu, đầy quyến rũ và mê hoặc, thanh kiếm giắt bên hông lay động mãnh liệt, ánh sáng màu lam rực lên như muốn cảnh báo một điều gì đó.
- Phong Mộc... - Âm thanh phát ra từ cổ họng của Triết Minh mang theo nồng đậm ham muốn.- Ta nhất định phải có được nó. Phong Mộc...
Ngân Doanh chợt phát hiện ra hành động lạ thường của Triết Minh, cả cơ thể của cậu ta đã sát rạt với khoảng càn quét của cơn lốc, miệng cậu ta mấp máy, đôi mắt vô hồn, mơ hồ.
- Không lẽ...
- Phải chiếm lấy Phong Mộc...- Cánh tay Triết Minh vươn ra, gần chạm tới cơn lốc thì ngay lập tức đã bị thứ gì đó đập vào người hất ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-ruc-sang/2396674/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.