Đến chiều, quán cà phê dần đông người, Dụ Thu lo Tuyên Quân bị phát hiện, mượn danh nghĩa thêm cà phê qua đó một chuyến, lại thấy Tuyên Quân đã ngủ say.
Dưới mắt cậu là quầng thâm mờ, cả người trông bơ phờ.
Dụ Thu dừng chân, về phòng thay đồ cầm áo khoác của mình ra, đắp lên người Tuyên Quân, Chung Dục nhìn thấy, hỏi: "Dụ Thu, cậu ta là..."
Dụ Thu giơ ngón trỏ, "Suỵt."
"Ò...." Dụ Thu nói nhỏ, "Sao cậu ta còn ngủ vậy, là bạn anh à?"
"Coi là vậy," Dụ Thu thấp giọng nói, "Hàng xóm của tôi."
"À," Chung Dục sờ đầu, cậu ta không thấy mặt người kia, dường như Dụ Thu chắn lại suốt, cậu ta cũng không nhìn nữa.
Quán cà phê bận luôn bận tới 8 giờ tối.
Tuyên Quân đã dậy, ôm áo khoác của Dụ Thu, lim dim dựa vào sô pha, thoạt nhìn thật giống bé ngoan.
Dụ Thu bận rộn xong, thay đồ, cười nói với cậu: "Đi thôi."
Chung Dục đang xếp đồ nghe Dụ Thu nói còn tưởng là đang nói với cậu ta, kết quả trong chớp mắt, bỗng va phải một đôi mắt đào hoa cực kỳ đẹp.
Chung Dục trợn tròn mắt, dường như hết sức kinh hãi, lắp bắp: "Tuyên, Tuyên!"
Dụ Thu cười nhìn cậu ta, nói: "Sụyt."
Chung Dục ngậm miệng, vẻ mặt như bị sét đánh.
Tuyên Quân đi ra, vươn vai, Dụ Thu mặc áo khoác lên nói: "Nãy giờ chưa nói với cậu, chúc mừng nhé, cuối cùng cũng nổi rồi."
"Ây dô," Tuyên Quân nói, "Anh đừng khen em nữa, anh vừa khen em em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-roi-tren-hoa-hong/2573409/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.