Chuyến công tác lần này của Tuyên Quân khá dài, Dụ Thu làm việc ngày qua ngày, dần dần cậu cũng tìm ra được phương pháp tối ưu, cuối cùng không còn bị ông chủ mắng nữa.
Tuyên Quân đồng ý lời mời kết bạn trên Wechat rất nhanh, xong xuôi thì gửi rất nhiều tin nhắn qua, hắn thích nhất là gửi tin nhắn thoại, giọng nói lại vô cùng êm tai, có lẽ đây cũng là một loại hưởng thụ.
“Thu ca, em gửi nhiều như vậy mà bây giờ anh mới trả lời em.”
“Anh không hay vào Wechat nên không nhìn thấy.”
Dụ Thu không biết phải đối mặt với Tuyên Quân thế nào, tuy cậu đã lâu không dùng Weibo nhưng vẫn biết người cuối cùng trong danh sách theo dõi chính là người được follow đầu tiên. Weibo của Tuyên Quân được đăng ký vào năm năm trước, vừa khéo chính là thời kỳ đỉnh cao trong sự nghiệp viết lách của cậu.
Ngày đó Dụ Thu ma xui quỷ khiến mà bấm vào trang Weibo của mình, không ngoài dự đoán nhìn thấy lượng theo dõi giảm đi đáng kể. Fans tụt hơn một vạn (10.000),đứng đầu vẫn là bài đăng kia.
“Tôi không đạo văn.”
Bình luận bên dưới lại tăng thêm mấy vạn kể từ lúc cậu xóa Weibp. Dụ Thu không dám bấm vào xem, ứng dụng mới tải xuống chưa đầy ba tiếng lại bị gỡ bỏ.
Tan ca, hôm nay Dụ Thu có hơi đau đầu, cơm cũng chẳng buồn ăn, cộng thêm việc phải đứng nguyên một ngày trời, cả người mệt rã rời. Chung Dục lo lắng nhìn sắc mặt cậu, ân cần hỏi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-roi-tren-hoa-hong/2573405/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.