Tuyên Quân có một đôi mắt rất đẹp, vừa nhìn liền giống như bị nó lặng lẽ hút vào bên trong. Dụ Thu nhìn thẳng vào mắt hắn, đáy lòng chợt rung động, tựa như đuôi mèo nhẹ nhàng quét qua tim.
Tuyên Quân khẽ nói: "Em muốn trở thành thính giả duy nhất của anh."
Dụ Thu đáp: “Được.”
Về đến nhà, Dụ Thu chắp tay ngồi trên sô pha, đầu óc trống rỗng, ngẩn người cả nửa ngày trời, mãi đến khi nghe tiếng cười đùa của trẻ con bên ngoài cửa sổ, cậu mới được kéo trở về hiện thực.
Cậu móc điện thoại ra, kiểm tra số dư Alipay.
—— 527.36 tệ.
Dụ Thu có chút buồn bực nghĩ, làm sao để tiêu được 6 hào kia nhỉ?
Cậu bây giờ cũng coi như nửa thất nghiệp rồi, cứ để tình trạng này kéo dài mãi cũng không phải là cách. Dụ Thu nghĩ bản thân mình không có khả năng làm quan chức cao cấp gì đấy, lại càng chẳng trông chờ vào điều đó. Cậu luôn coi viết lách là chí hướng của đời mình, song bức tường duy nhất có thể dựa dẫm vào đã sụp đổ, Dụ Thu rơi vào một tình cảnh cực kỳ lúng túng.
Vậy sau này mình nên làm gì đây?
Chờ phong ba qua đi, lại vuốt mặt coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà xuất bản sách?
Có lẽ cậu không làm được.
Cậu không hạ mình được.
Cậu không thể đội một cái nồi chẳng thuộc về mình.
Dụ Thu thở dài, mở máy tính soạn thảo một bản sơ yếu lý lịch, đáng tiếc những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-roi-tren-hoa-hong/2573395/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.