Dụ Thu bỗng cảm thấy có chút mâu thuẫn khi để đối phương xem sách mình đã viết, bây giờ cậu trong sạch, nhưng nếu Tuyên Quân biết cậu chính là kẻ “đạo văn” kia…. Dụ Thu thật sự không muốn nghĩ tiếp nữa.
Một tia sáng chợt loé lên trong đầu cậu: “Tôi có lưu lại một bản cho riêng mình, vẫn chưa cho người khác đọc, cậu có muốn xem không?”
Tuyên Quân đồng ý ngay tắp lự, tâm trạng có vẻ cực kỳ tốt.
Dụ Thu hỏi hắn làm nghề gì, Tuyên Quân gãi gãi mũi, trả lời: “Ca hát.”
Lần này lại tới phiên Dụ Thu kinh ngạc, cậu nói: “Ca sĩ sao? Cậu giỏi ghê.”
“Không phải, không phải” Tuyên Quân vội xua tay phủ nhận, “Bây giờ có nhiều người hát hay lắm, quơ tay một cái là túm được cả bó. Tôi hát không hay, chẳng được mấy ai biết, có thể hát là tôi vui lắm rồi.”
“Người nhà có ủng hộ cậu đi hát không?” Dụ Thu nói: “Trông cậu còn rất trẻ.”
“Có.” Tuyên Quân nói: “Lúc học xong đại học, tôi đã nói với bọn họ rằng bản thân muốn tự ra ngoài kiếm tiền, họ chỉ cần quan sát những gì tôi làm thôi. Có thất bại, vấp ngã cũng không cần họ giúp đỡ, tôi muốn chịu trách nhiệm với mọi thứ mình làm. Tôi đã là người trưởng thành rồi.”
Nghe những lời này của hắn, Dụ Thu bỗng nhiên cảm thấy rõ ràng mình mới 22 tuổi đầu, nhưng lại không có cảm giác mạnh mẽ và tràn đầy sức sống như vậy.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi? 22?”
Tuyên Quân nói: “20.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-roi-tren-hoa-hong/2573393/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.