Chúc mừng năm mới ^^
—
Kể từ lần đó Tưởng Tế Văn bắt đầu đến bệnh viện thăm Lan Tinh.
Chỉ là ngẫu nhiên đi thăm, mang cho cậu một vài tập sách ảnh. Lan Tinh vẫn chưa ngồi dậy để vẽ được, chỉ có thể để người giúp cậu lật từng trang sách. Tưởng Tế Văn có đến cũng chỉ ngồi một lát, giúp Lan Tinh cầm sách, lật trang cho cậu xem. Lan Tinh chưa bao giờ mở miệng nói gì với hắn, cậu cũng xem rất chậm, một trang phải nhìn hơn mười phút thậm chí là nửa tiếng, nếu cậu chưa xem xong mà lật qua trang thì sẽ lập tức phát cuồng tru lên. Tưởng Tế Văn cảm thấy dù có hắn ở đây hay không cũng không có gì khác biệt, hộ lí có thể giúp cầm sách, nhưng chỉ cần hắn muốn rời đi, Lan Tinh sẽ lại khẽ níu lấy ống tay hắn. Bởi hành động nhỏ đó mà Tưởng Tế Văn mới biết được hắn vẫn còn chút giá trị ở nơi này.
Sau này những lúc Tưởng Tế Văn không đến bệnh viện nữa, bác sĩ sẽ lại gọi điện thoại cho hắn, nói cảm xúc của Lan Tinh không ổn định, hi vọng Tưởng Tế Văn có thể đến thăm cậu. Tưởng Tế Văn từ chối không được, đành phải nhận lợi. Hắn không nghĩ rằng mình có khả năng giúp Lan Tinh an tĩnh lại, nhưng quả thật mỗi lần hắn xuất hiện Lan Tinh đều sẽ bình tĩnh hơn ít nhiều.
“Lan Tinh biết ngươi là ai.” Bác sĩ nói, “Tuy rằng cậu bé không biểu hiện ra ngoài, nhưng nó nhớ rõ ngươi, cần ngươi, chỉ là không có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-phia-tren-cau-vong/3125502/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.