Tưởng Tế Văn - y có một số phận bất hạnh. Mẹ mất từ nhỏ, cha cưới mẹ kế - một bà mẹ kế mà tưởng chừng y có thể kêu là chị. Cha thì không quan tâm gia đình , mẹ kế thì trụy lạc đến vô tội vạ. Sau khi cha chết đi, mẹ kế hắn ôm một khối gia sản khổng lồ mà cha hắn di chúc để lại chạy theo một người tình khác . Cũng bởi do hoàn cảnh, số phận bất hạnh mà tính cách hắn sinh ra lãnh cảm, thờ ơ với những gì xảy ra bên ngoài, lơ đi mọi thứ diễn ra xung quanh.
Lan Tinh là con trai của mẹ kế hắn với người tình sau khi bỏ trốn của bà ta. Không biết tại sao, tuy chán ghét với người đàn và kia, nhưng Tưởng Tế Văn lại không hề sinh ra ác cảm với Lan Tinh, thậm chí có một cái tình cảm gì đó chưa rõ xác định. Lan Tinh cũng giống như Tưởng Tế Văn, cậu lãnh cảm với mọi thứ. Cậu giống như tự kỷ, suốt ngày nhốt bản thân trong thế giới của chính mình.
Thế nhưng Lan Tinh lại rất thích vẽ và thích những thứ sặc sỡ, đặc biệt là cầu vòng. Hai con người - một lãnh cảm - một tự bế. Hai kẻ cô độc dựa vào nhau, tình cảm dần dần thăng hoa rồi biến chất... " Tinh Tinh, về nhà đi, nơi cầu vòng đẹp nhất "