Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ngoài cửa chính là âm thanh của Chu Kỳ Sinh: “Chu Kỳ Niên, cậu sao vậy?”
Chu Kỳ Niên cơ hồ là phi nhào qua mở cửa phòng, chỉ thấy Chu Kỳ Sinh mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, cầm theo một cái ***g đèn giấy, hàng mi cau lại đứng ngoài hiên cửa. Chu Kỳ Niên lại càng hoảng sợ, trong tay rõ ràng còn đang nắm bài vị của Chu Đình Lan, “cạch” một tiếng tuột tay rơi xuống đất.
“Có chuyện gì…” Chu Kỳ Sinh đưa ánh mắt nhìn xuống đất, dừng một chút, tự mình nở một nụ cười: “Xem ra cậu cũng phát hiện rồi.”
“Anh, anh đừng làm tôi sợ.” Chu Kỳ Niên không quan tâm đến bài vị nữa, nhào tới nắm tay Chu Kỳ Sinh, đáng tiếc, cái tay kia cũng không khác gì bài vị, rất lạnh.
Chu Kỳ Sinh thổi tắt ***g đèn, đặt ở bên cửa, một tay nắm tay Chu Kỳ Niên, một tay nhặt bài vị lên đi vào. Chu Kỳ Sinh định thắp đèn lên, lại phát hiện dầu đã cạn, không còn cách nào khác, đành tìm xung quanh, phát hiện còn gần nửa đoạn nến, liền đốt. Trấn an em trai nhỏ, anh quay lại đóng cửa. Lúc này trong phòng mới có chút bình tĩnh.
“Anh sớm biết trên giường đã có cái vật đó?” Chu Kỳ Niên chú ý suy nghĩ, có chút uất hận nói.
Chu Kỳ Sinh đã không còn một bộ mặt lãnh đạm như băng, trong đêm đông đột nhiên hiện ra một tia ấm áp. “tôi năm ấy trưởng thành theo cha đi thắp hương, chính là ở căn phòng này, sau đó biết đến. thế nhưng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-nha-ma-am/25339/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.