Chương trước
Chương sau
Chu Kỳ Niên thức dậy, cảm thấy bầu trời có chút u ám, mùa đông ở phương nam tuy rằng không có tuyết, nhưng vẫn là một mảng ẩm ướt, băng lạnh, xem ra cái này không phải là trời đầy mây thì cũng là sẽ mưa.
“Tiểu thiếu gia, nươc nóng để ngoài cửa phòng, xin mau xuống dùng bữa sáng.” Ngoài cửa là âm thanh của Phương thúc.
Chu Kỳ Niên đang nằm đờ ra trên giường, nghe có âm thanh trong lòng lại có chút hoảng hốt, vội vã đáp: “Được, cháu rữa mặt sẽ xuống ngay.” Thật giống như mấy cậu ấm nhà quyền quý, cậu trả lời xong trong lòng cũng tự cười cười một cái.
Xuống dưới lầu, Chu Kỳ Sinh đã đến. Ngày hôm nay, Chu Kỳ Sinh mặc một bộ trường sam màu xanh, ven cổ tay áo có đường chỉ thêu tinh tế, cúc áo cũng rất là tinh xảo. Bộ quần áo thì tao nhã, vậy mà gương mặt anh tuấn lại có chút lạnh lùng, nhìn qua là biết người ta đã quen làm thiếu gia.
“Anh sao lại ăn mặc như vậy?” Chu Kỳ Niên ngạc nhiên.
Chu Kỳ Sinh từ từ điều chỉnh tư thế ngồi xuống, tự rót một chén trà: “Cậu cũng đã đến đây rồi thì liền bắt đầu chuẩn bị làm tế tổ đi. Vài ngày sau các thân thích Chu gia sẽ từ từ đến, mặc quần áo cũng phải theo quy củ. Lát nữa thợ may trên trấn sẽ đến, chuẩn bị cho cậu vài bộ đồ mới. Nhìn cậu gầy như vậy, cũng không biết số đo cha cậu gửi đến có đúng không.”
“Có cần phiền phức như vậy không?” Nghĩ đến mình cũng phải mặc trường sam, Chu Kỳ Niên có chút thẹn thùng.
“Đều là quy tắc ở nông thôn mà thôi, những gia tộc có tiền thì phải dùng cách này để giữ lại mặt mũi.” Chu kỳ Sinh giọng mỉa mai cười cười, nhấp một ngụm trà.
Phương thúc cũng vừa đêm bữa sáng lên, ăn sáng với cháu nóng, nhẹ nhàng mà ngon miệng. Chu Kỳ Niên đã từ lâu không có được ăn sáng đàng hoàng, ngược lại có chút không quen.
“Đêm qua ngủ ngon chứ?” Chu Kỳ Sinh rãnh rỗi hỏi một câu.
“Không ngon.” Chu Kỳ Niên trả lời rất là uể oải.
Chu Kỳ Sinh khẽ cười một tiếng, đặt đũa xuống, đưa tay cầm chén trà nhấp một ngụm: “Gặp ma?”
“Ma gì chứ?” Tiểu Kỳ Niên luôn luôn ngu đần hỏi lại.
“Cậu tin có ma không? Nêu muốn gặp một lần, ban đêm đi thăm mộ là có thể nhìn thấy.” Chu Kỳ Sinh vừa nói, trong thanh âm biết ngay là không có chút hảo ý.
Chu Kỳ Niên lại cúi đầu dùng bửa, buồn buồn nói: “Tôi thật ra là nghe có người hát ‘Tây Sương Ký’, còn nói gì mà ‘Đình Lan, Tử Ngôn’.”
“Cạch” một tiếng, Phương thúc làm rơi cái đĩa. Chu Kỳ Sinh nhíu mày, không có hăng hái trêu chọc, cũng không nói gì nữa.
Chu Kỳ Niên còn chưa kịp thích nghi với phản ứng kỳ quái của bọn họ thì thợ may trên trấn đã đến.
Vừa đo đạc vừa sửa đổi, mới sáng sớm mà đã bận rộn. Bữa trưa bọn họ cũng ăn qua loa, Chu Kỳ Niên muốn đem mấy cái đồ điện tử của mình lên trấn để sạc pin, tiện thể tìm một cái đèn tiết kiệm năng lượng bằng pin về để giải quyết vấn đề chiếu sáng. Nhưng cậu còn chưa kịp bước ra khỏi cửa thì thời tiết đã thay đổi, trên trời đã tí tách tí tách bắt đầu mưa, hơn nữa mưa lại có xu hướng càng lúc càng lớn.
Khí trời có vẻ âm trầm, khắp nơi mây đen kéo đến che mất một mảng xanh. Cả toà nhà như bị một chiếc chăn lớn trùm lại, tiếng mưa rơi xung quanh lạnh lẽo cùng cực, máng xối dưới mái hiên chảy vào trong sân, cá chép dưới áo dường như cũng cảm thấy bất an bơi qua bơi lại, trong viện tản ra mùi bùn nồng nặc. Cái lạnh lạnh ẩm ướt của mùa đông khiến cho người ta khó chịu cực độ, Phương thúc để cho Chu Kỳ Niên về phòng, đem lên một cái lò sưởi.
Chu Kỳ Niên ngồi uống trà gừng, đột nhiên nhớ ra liên hỏi: “Phương thúc, Đình Lan là tên của một người phải không?”
Phương thúc đang dọn dẹp bên lò sưỡi, dừng động tác một chút, không trả lời.
“Cháu biết, người ấy từng ở qua căn phòng này. Chữ viết trên tấm lụa là người đó viết phải không? Chữ viết thật đẹp. Người đó cũng là anh họ cháu sao? Trước đây từng chủ trì tế tổ?”
Phương thúc không nói chuyện, nhưng từ cửa chính lại truyền đến một tiếng cười nhạo: “Cậu đúng là tiểu hài tử, cái gì cũng tò mò.” Chu Kỳ Niên đưa mắt lên, chỉ thấy Chu Kỳ Sinh trên tay cầm một cái lò ấp tinh xảo bện trúc đứng ở cửa.
“Hiếu kỳ thì sao? Anh thử bị doạ xem!” Chu Kỳ Niên tức giận rồi, cậu biết nhất định là tên anh họ này nhìn cậu không thuận mắt, muốn ăn hiếp cậu.
“Sống quen rồi, muốn thấy cũng không thấy được.” Chu Kỳ Sinh vậy mà lộ vẻ sầu thảm cười.
Chỉnh lý xong bếp lò, Phương thúc đột nhiên mở miệng: “Nội viện này vốn là có nữ quyến trong nhà ở, thế nhưng trưởng tôn của dòng tộc lại bị bệnh, vì vậy mà nữ quyến trong nhà bị dời đến nội viện ở. Chu Tử Ngôn, tự là Đình Lan, ngày đó phát bệnh chết tại đây, lúc còn đang ở trong phòng. Cậu ấy chính là chủ nhân cuối cùng của căn phòng này. Tiểu thiếu gia, đây cũng không phải là chuyện có thể giải thích rõ ràng được.” Nói xong, gương mặt từ trước đến nay không thay đổi của Phương thúc lại cư nhiên cười một cái, chỉ là ánh lửa từ bếp lò rọi lên có chút tang thương, có chút xót xa, cũng là có chút dữ tợn.
Chu Kỳ Niên không biết vì sao ăn cơm tối xong liền muốn nằm dài trên giường, toàn bộ buổi chiều đến choạng vạng tối đều có chút ngơ ngơ ngác ngác. Cậu không muốn phô trương oai phong, nhưng cũng không muốn trước mặt Chu Kỳ Sinh cứ làm ra cái biểu hiện mềm yếu, ngây ngốc. Bất quá hình như Chu Kỳ Sinh đọc được suy nghĩ của cậu, ăn cơm xong liền mang cho cậu một cái đèn dầu.
Chắc chắn là hắn không vừa mắt, muốn chỉnh mình. Chu Kỳ Niên có chút tức giận nghĩ.
Mưa còn đang rơi, rơi vào mái hiên tạo ra âm thanh vỡ vụn liên tục, giếng nước cùng cái áo ngoài sân cũng phát sinh ra tiếng nước, như là nghe thấy từng đợt sóng vỗ rung động.
Chu Kỳ Niên ngủ không được, nằm trên giường lớn lăn qua lăn lại vài vòng, chơi đùa cùng cái màn thêu phượng hoàng tinh xảo. Lúc lăn đến bên mép giường, cậu hình như đụng trúng cái gì, cũng không để ý lắm lăn trở lại, cư nhiên thuận miệng đọc lên giai điệu tối hôm qua nghe được: “Cách tường hoa ảnh động, nghi tự ngọc nhân lai…” Buồn chán cực điểm, cậu lăn thêm hai cái, tự nhiên lại đụng trúng cái vật gì đó lồi ra, cái này thật là đau…
Bạn nhỏ Chu Kỳ Niên lập tức tò mò, Xốc nệm vươn tay mò thử. Khều qua khều lại nửa ngày lại mò được một tấm bảng gỗ, cái này hình như có chút kỳ lạ, cậu tiến đến ngọn đèn trên bàn nhìn một cái, mặt trên rõ rõ ràng ràng dùng nước sơn vàng viết: Tộc huynh Chu thị Đình Lan công huý Tử Ngôn chi thần chủ.” (bài vị của Huynh trưởng Chu Đình Lan tự Tử Ngôn)
Chu Kỳ Niên hoảng sợ kêu thành tiếng, tại sao bài vị của Chu Đình Lan lại nằm trên giường.
Ngoài cửa sổ một tiếng sấm rầm vang lên, ngọn đèn trong phòng run rẫy dập tắt, gió đập vào thanh sắt giữ cửa phát ra âm thanh két két, tiếng mưa rơi vô tận triền miên kéo dài như muốn âm mưu nhốt cả toả nhà này vào màn nước. chiếc đèn ***g ngoài cửa phòng Chu Kỳ Niên theo gió lắc lư, ánh sáng đỏ đỏ phát ra, xuyên thấu qua ô cửa sổ, chiếu xuống là một mảnh hoa văn vặn vẹo.
Chu Kỳ Niên nghe rõ tiếng tim mình đập rất mạnh, lẫn vào tiếng mưa gió. Bàn tay Chu Kỳ Niên cầm bài vị đã đầm đìa mồ hôi, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Không biết từ góc sân nào từa hồ truyền ra tiếng hát, chất giọng trong mưa khàn đục, quỷ dị lại thê lương: “Nghênh phong hộ bán khai… Cách tường hoa ảnh động, nghi tự ngọc nhân lai…”
Ngoài cửa hiên vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, hư hư thực thực. Ngọn đèn ***g thoáng theo gió đung đưa rồi vụt tắt, trong phòng chớp mắt đã là một màn đêm.
Trong bóng tối, Chu Kỳ Niên nghe được tiếng bước chân gần, gần…
Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
END 3
YY: Chương này ngắn nhỉ? cũng k có chú thích chỗ nào luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.