Nó, nó – đã yêu anh đến mức cao chạm tới trời…
Ngồi trên xe, nó tự hỏi: “ Sao vậy chứ? Ông trời thật bất công với mình. Tại sao lại cho tôi ra đời một cách oan nghiệt vậy chứ? Sao không để cho tôi làm bóng ma bay vờn khắp thế gian này còn hơn làm một kiếp người không có thân phận rõ ràng, đã vậy còn vướng vào một hố sâu không thoát khỏi được, tại sao chứ? “
Thế rồi…xe vô tình đưa nó đi đâu xa khuất chốn thành phố ấy. Nó ngủ trong một giấc mở dài trên khoé mi còn đọng lại vài giọt sương tinh khiết.
Đêm đến tại nhà anh đẹp trai:
Cả ngày hôm nay bà Nội lo tiếp khách mà tay chân khắp người muốn rã rời. Khó khăn lắm mới vắng khách chút xíu, bà xin mạn phép lên lầu để nghĩ ngơi.
Chợt trong trí óc, bà nhớ tới nó: “ Trời! Sáng giờ quên thằng cháu của tui – Nho! “
Mặt bà chợt buồn khi biết đây là ngày đau khổ nhất của nó. Nó sẽ rất đau nên lẫn tránh trong phòng….nhưng:
– Nho ơi Nho! Mở cửa cho Nội đi con!
Nhưng mới chỉ chạm vào tay gặc cửa thôi thì cửa đã tự động mở vì nó không khoá trái.
Bà ngạc nhiên khi thấy căn phòng nó đồ đạc thường ngày đều đâu mất tiêu hết. Chỉ còn mỗi chiếc giường.
Bà xô cửa toilet để kiếm nó và gọi nó vẫn không thấy.
Trên giường….một lá thư đang chờ ai đó lại tháo ra để đọc…
Và rồi..bà Nội bỗng dưng chao mày khi thấy bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-nha-do-co-anh-dep-trai/2943944/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.