*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì sai lầm của tài xế hôm đó, trễ giờ đón bọn trẻ tan học, dẫn đến sự việc Khương Ngọc Đạt. Thẩm Hoài Cảnh dứt khoát cho tài xế nghỉ việc, trước khi tìm được tài xế phù hợp, tự mình đưa đón bọn trẻ đi học.
Cũng may không đưa được mấy ngày, trường học đã đến kì nghỉ đông, cũng không ảnh hưởng quá nhiều việc.
Về phần Khương Ngọc Đạt, sau khi bị Thẩm Hoài Cảnh giáo huấn một trận thì đuổi đi, lại sắp xếp người mỗi phút nhìn trông ba đứa trẻ. Mặc kệ là Đường gia hay là Khương Ngọc Đạt, Thẩm Hoài Cảnh đều phải đề phòng.
Về phần Liên Hiên. Từ ngày hôm đó, sau khi Vi Thiến từ bệnh viện về, thì không đến bệnh viện nữa. Trách nhiệm chăm sóc Liên Hiên rơi xuống người Thẩm Hoài Cảnh. Mỗi ngày hai người ở trong bệnh viện mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau ba ngày, rốt cục Liên Hiên chịu không được tấm mặt chết kia của Thẩm Hoài Cảnh, sống chết muốn xuất viện. Thẩm Hoài Cảnh không lay chuyển được anh ta, đành phải đồng ý.
Hôm nay xuất viện, Thẩm Hoài Cảnh với Ôn Đinh tới đón anh ta. Liên Hiên ôm thắt lưng vịn Thẩm Hoài Cảnh xuống lầu. Ôn Đinh hỏi anh ta: “Anh đi đâu vậy, về nhà không?”
Liên Hiên vội vàng lắc đầu: “Về nhà còn không phải để cho mẹ tôi lải nhải chết.” Anh ta lại không ngốc, thật sự về nhà, thì với dáng vẻ trói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-mai-sao-co-the-khong-loan/2107289/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.