*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài cửa sổ trời băng đất tuyết, trong phòng ấm áp như xuân.
Thẩm Hoài Cảnh ôm Ôn Đinh vào trong ngực, từ phía sau lưng nhè nhẹ tiến vào. Ôn Đinh kiềm chế người - rên một tiếng. Thẩm Hoài Cảnh hôn môi cô, bàn tay trên sống lưng mềm mịn của cô nhẹ nhàng vuốt ve, làm dịu đi sự khó chịu của cô. Ôn Đinh lùi ra sau dựa vào lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, tay đưa lên vuốt ve mặt anh.
Thẩm Hoài Cảnh lật cô qua, đặt ở dưới thân, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, làm cho hô hấp của anh dồn dập, ấn xuống người cô động một cái. Ôn Đinh hừ nhẹ một tiếng, cắn chặt môi dưới để cho mình không kêu ra tiếng. Thẩm Hoài Cảnh tay sờ lên môi của cô, nhẹ nhàng xoa, ngăn cô tự cắn mình bị thương. Ôn Đinh vô ý thức có chút hé miệng, liếm lấy ngón tay của anh một chút.
Xúc cảm ấm áp, làm con ngươi của Thẩm Hoài Cảnh càng thêm tĩnh mịch nóng bỏng hơn, không khỏi tăng nhanh luật động. Ôn Đinh khó nhịn ôm lấy cổ anh, đem thân thể của mình nghênh đón. Không biết qua bao lâu, Thẩm Hoài Cảnh kiềm nén gầm nhẹ một tiếng, nơi nào đó đột nhiên nóng rực làm Ôn Đinh leo lên đỉnh khoái cảm. Thẩm Hoài Cảnh áp vào người cô thở hổn hển. Ôn Đinh còn ở lại trong dư vị, đôi mắt ngấn nước không có tiêu cự nhìn anh.
Bàn tay lớn vô thức chạm vào vành tai của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, xúc cảm mềm mại làm cho người đàn ông vừa mới phát tiết qua một lần tâm viên ý mã(*),không khỏi nghiêng đầu ngậm lấy vành tai của cô, liếm láp gặm cắn. Một trận tê dại chảy qua khắp thân thể, làm thân thể mẫn cảm của Ôn Đinh lại một lần nữa có phản ứng, không khỏi nhẹ nhàng nhúc nhích. Nơi nào đó của Thẩm Hoài Cảnh lại một lần nữa lên cao, anh ngẩng đầu, đôi mắt động tình nhìn cô, trong giọng nói mang theo kìm nén: “Lại một lần nữa được không?”
(*) Tâm viên ý mã: ám chỉ cái tâm không đứng yên và cái ý phi nhanh như con ngựa.
Mặt Ôn Đinh đỏ bừng, không khỏi mở ra con mắt khác không nhìn anh, hai tay lại ôm chặt cổ của anh, đem mình đưa lên.
Thẩm Hoài Cảnh gặm cắn vai cô một phen, đưa hai chân cô vòng lấy eo của anh, lại một lần nữa tiến vào.
*
Sáng sớm, chỉ mới hơn sáu giờ, Liên Hiên liền tỉnh, nhìn trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng một chút, nhíu mày anh tuấn, sau đó đưa tay chọc chọc vào người giường bên. Người không nhúc nhích, Liên Hiên lại chọc chọc, một bàn tay đập vào tay anh, nương theo giọng nói lầm bầm: “Đừng quấy rầy tôi ngủ.”
Liên Hiên không thể nhịn được nữa, thân thể nằm ngang thân thể hướng xuống gian nan ngọ nguậy, thật vất vả để đầu cùng người nằm lỳ trên giường song song, sau đó ở bên tai người đó hét lớn một tiếng: “Lão tử muốn đi nhà vệ sinh.”
Vi Thiến bị anh rống một tiếng chấn động đến khẽ run rẩy, ngồi ngay ngắn, mắt mông lung nhìn qua, thì nhìn thấy một mặt biểu hiện táo bón của Liên Hiên: “Nếu em không dìu anh đi nhà vệ sinh, em sẽ thấy một cái vòi nước bị hỏng.” Hôm qua, ngoại trừ Thẩm Hoài Cảnh dìu anh đi nhà vệ sinh một chuyến, cho tới bây giờ anh động cũng không động nha.
Vi Thiến khóe miệng co giật mấy lần, tự động ngăn chặn ngôn ngữ thô tục của anh, yên lặng đứng dậy xốc chăn của anh lên: “Đi thôi.”
Liên Hiên nằm ở đó, giang hai tay ra, giống như đại gia: “Dậy không nổi.”
Vi Thiến hít một hơi thật sâu, một bàn tay giơ lên muốn đánh một cái. Liên Hiên vội vàng chống đỡ: “Em đánh một cái này, coi như mở áp.”
Vi Thiến ngưng động tác lại, con mắt không tự chủ nhìn xuống nửa thân dưới của anh, vội vàng không kịp chuẩn bị, nhất trụ kinh thiên kia lọt vào tầm mắt cô. Nhìn thấy ánh mắt của Vi Thiến, Liên Hiên thầm kêu một tiếng không ổn, làm sao đem cái này gốc rạ này quên đi, bản năng hướng bên cạnh nghiêng người, muốn né tránh tầm mắt của cô, không ngờ động tác quá lớn, "Bịch" Một tiếng rớt xuống giường.
Liên Hiên nằm trên sàn mặt đất, sắc mặt trắng bệch, đau đớn trên người đã không đủ để che lấp nội tâm bi thương của anh, chỉ cảm thấy sinh không thể luyến, nếu không phải tối hậu quan đầu thân thể anh nghiêng, vận tử mệnh kia hẳn là xong rồi.
Vi Thiến không kịp đỏ mặt, bước lên phía trước dìu anh. Liên Hiên trợn mắt, xuất khí lớn hơn tiến khí, giọng nói suy yếu: “Tiểu Thiến, anh nói với em, nếu anh không đi nhà vệ sinh nữa, thật không thể sinh con…”
Vi Thiến mặt đằng một chút đỏ lên, đem anh từ dưới đất đỡ lên. Liên Hiên đau quất thẳng tới khí lạnh: “Nhẹ chút, nhẹ chút, tuyến tiền liệt anh a, thận của anh a.”
Vi Thiến không thể nhịn được nữa: “Anh có thể im miệng không?”
Mắt Liên Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng gần ngay trước mắt, hậu tri hậu giác người ta vẫn một cô gái chưa lấy chồng, vội vàng im miệng.
Vi Thiến đem cánh tay anh khoát lên vai cô. Liên Hiên thuận thế đem trọng lượng của mình đặt trên người cô. Mắt Vi Thiến nhìn thẳng phía trước, cố gắng không đi chú ý nơi cao ngất nào đó của anh.
Ngược lại, Liên Hiên một mặt không thèm quan tâm. Đàn ông mà, đây là một điều đáng tự hào, lồi không nổi mới chuyện khủng khiếp.
Liên Hiên treo trên người Vi Thiến, ôm thắt lưng ba bước một tiếng "hừ hừ" di chuyển đến cửa phòng rửa tay, sau đó vịn khung cửa khoát khoát tay: “Chờ gia ở bên ngoài.”
Vi Thiến hận không thể một cước đá vào người anh, nhưng là lại sợ vòi nước của anh thật sự bị hủy, đành phải kìm nén nhịn xuống, vẫn là không nhịn được sau gáy anh liếc mắt một cái.
Liên Hiên vào nhà vệ sinh, giải quyết xong đại sự sinh lý, một mặt dễ chịu bước ra, ôm bả vai Vi Thiến: “Lại, đỡ gia lên giường.”
Vi Thiến tự động che chắn người nào đó đang treo trên người mình, bước chân chậm chạp đi đến trước giường, sau đó đứng ở đó, chờ vị đại gia kia ngồi lên. Cái tư thế ôm này của cô, Liên Hiên nghiêng đầu cười hì hì: “Tiểu Thiến, không nghĩ ra dáng vẻ đỏ mặt của em thật đáng yêu nha, lại còn có chút bộ dáng con gái.” Nói xong, bàn tay to lớn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khinh bạc bóp một cái: “Chậc chậc, còn rất mượt.”
Vi Thiến mặt đỏ lên, tính nhẫn nại rốt cục sử dụng hết, dùng sức một cái đẩy anh ra: “Anh không yên là không…” Con chưa nói xong, đã đột nhiên mất thân bằng bị Liên Hiên kéo đặt ở trên giường, ở nơi nào đó vừa vặn kẽ kẹp ở giữa hai chân cô. Vi Thiến cảm nhận được chỗ kia, quanh người giống như hỏa thiêu nhanh chóng đỏ lên, giống như ngọn lửa dữ dội, thế tới hung mãnh.
Liên Hiên áp vào người cô Ai yêu thân - Ngâm không thôi, sáng sớm bên trên, liên tiếp va chạm, cả người anh đều nhanh phế đi.
*
Sáng sớm, hai người đến bệnh đưa cơm, lúc vào cửa thì vừa hay nhìn thấy một màn này. Ôn Đinh há to mồm nhìn một đôi trước mắt dây dưa ngã xuống giường. Hai người này đã tốt lên lúc nào, sao cô không biết?
Ngã xuống giường còn chưa phát hiện có người ở cửa, Vi Thiến đẩy anh: “Anh dậy đi, đừng đè em nha…”
Liên Hiên kêu thảm thiết liên tục: “Đừng đẩy, đừng đẩy. Đau, đau…”
Vi Thiến nhìn mặt đầy mồ hôi của anh hình như không nói dối, không còn dám cử động mạnh đẩy anh, nghiến răng nghiến lợi: “Anh, trước thử động một chút, em khó chịu.”
Liên Hiên cau mày: “Anh cũng muốn động nha, đây không phải đau dữ dội sao, em trước chờ một hồi, anh trước từ từ…”
Vi Thiến không thể làm gì, đành phải lui một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hạ giọng: “Vậy trước tiên anh đem chỗ kia của anh ra đi.” Anh khẽ động, nơi đó liền cọ lấy bắp đùi của cô, rõ ràng cô cảm giác vật kia rất lớn.
Ôn Đinh nghe được câu này, mặt đằng đỏ lên một chút. Cái này, cái này, đây cũng quá táo bạo nha, ở trong phòng bệnh, mặc quần áo bệnh nhân. Chẳng lẽ đây chính là bộ đồng phục hấp dẫn trong truyền thuyết?
Ôn Đinh nhón chân lên, tiến đến bên tai Thẩm Hoài Cảnh, nhỏ giọng nói: “Xem ra thật đem thắt lưng làm cho bị thương, lại còn muốn từ từ.”
Mặt Thẩm Hoài Cảnh đen lại, đưa tay che đôi mắt nhìn say sưa ngon lành của Ôn Đinh, cho dù đỏ mặt lại. Định nắm tay cô đi ra ngoài nhưng âm thanh bên này đã khiến cho hai người dây dưa trên giường chú ý.
Vi Thiến từ đầu vai Liên Hiên nhìn qua, nhìn thấy hai người ở cửa, sắc mặt lập tức lúc xanh lúc trắng biến đổi mấy cái nhan sắc, cũng không lo được cái gì, hai tay dùng sức đem Liên Hiên từ trên thân xốc xuống. Liên Hiên không kịp từ trên người cô lăn xuống giường, phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết: “Tôi, CMN…”
Khuôn mặt Vi Thiến đỏ lên, cầm lấy chăn trên giường ném lên người Liên Hiên, sau đó từ trên giường đứng lên, đi đến một bên quay lưng đi sửa sang lại quần áo của mình.
Chờ Thẩm Hoài Cảnh giúp Liên Hiên nằm đàng hoàng trên giường, tất cả mọi người đâu vào đấy, đã là mười mấy phút sau đó.
Liên Hiên nằm ở trên giường, hai mắt vô thần, tâm như tiều tụy, mất hết can đảm, sống không bằng chết.
Ôn Đinh cười như không cười, đôi mắt không ngừng đảo quanh trên thân của hai người. Vi Thiến chạm vào tầm mắt của cô, tự nhiên biết cô đang suy nghĩ cái gì, tức giận hừ lạnh: “Nghĩ không ra, Ôn đại tiểu thư rất dũng mãnh ha.” Vi Thiến đánh đòn phủ đầu, hướng chổ cổ Thẩm Hoài Cảnh hất cằm.
Ôn Đinh sửng sốt một chút, thuận tầm mắt của cô nhìn qua, thì nhìn thấy mấy cái dấu hôn màu đỏ tím trên cổ Thẩm Hoài Cảnh lộ ra ngoài. Khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, nhưng Ôn Đinh là ai, từ trước đến nay da mặt dày, đương nhiên không chịu thiệt thòi, trừng Vi Thiến một chút, kéo cánh tay Thẩm Hoài Cảnh lại: “ Thế nào, ganh tị à? Chúng tôi đây là quang minh chính đại.” Ngụ ý, cô cùng vị trên giường này là vụng trộm a.
Vi Thiến biến sắc, thở phì phò quay mặt qua chỗ khác, khinh thường phản ứng của cô.
Ôn Đinh thắng được một bậc, cười tủm tỉm, cởi khăn quàng cổ màu xám xuống quấn cho Thẩm Hoài Cảnh. Cũng may cô mặc áo cổ cao, không sợ nhìn thấy.
Thẩm Hoài Cảnh cảm thụ động tác của cô, không khỏi nhìn cô một cái, bên trong cặp mắt đào hoa dường như mang theo ý cười, Ôn Đinh đối diện anh le le lưỡi. Nếu không phải đêm qua anh không có chút tiết chế nào, thì hôm nay có bị người ta cười chê sao?
Liên Hiên thấy nửa ngày không ai để ý anh ta, đành phải tự mình tìm cảm giác tồn tại, giơ ngón trỏ run run chỉ vào Thẩm Hoài Cảnh: “Ông trời bất công a, tôi một lòng một ý đối với anh, anh vậy mà xuống tay độc ác, đem tôi đánh đến trọng thương, không cách nào xuống giường, hận chỉ hận mắt tôi bị mù, nhìn người không rõ nha.”
Trong phòng ba người đều kéo khóe miệng ra, ngôn ngữ này sao nghe giống như đang chỉ trích chồng của mình vượt quá giới hạn, bị chồng ruồng bỏ nhốt ở trong nhà cao cửa rộng.
Đêm qua, Thẩm Hoài Cảnh kể lại, Ôn Đinh đã biết xảy ra chuyện gì, kỳ thật rất vì Liên Hiên mặc niệm.
Mặc dù trên mặt Thẩm Hoài Cảnh không nói gì, nhưng trong lòng đến cùng là ấy nấy, mặc cho anh ta chỉ trích, không nói chuyện.
Liên Hiên hừ hừ vài câu, bất lực khoát khoát tay: “Tiểu Thiến, rót cho gia cốc nước, nói chuyện miệng đắng lưỡi khô.”
Vi Thiến liếc anh ta một cái, mặt mũi này thật là lớn, hừ lạnh một tiếng, cầm túi lên chậm rãi đi.
Liên Hiên vội vàng vẫy gọi: “Tiểu Thiến muội muội, em đừng đi nha, ca còn cần em a.”
Dưới chân Vi Thiến dường như lảo đảo một chút, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Khuôn mặt Liên Hiên ai oán: “Muội của ca, sao em có thể rời xa anh.”
Ôn Đinh nhìn kéo khóe miệng ra, nhìn bộ dáng hai người kỳ thật vẫn là như lọt trong sương mù, cũng chưa xác định quan hệ. Đôi mắt đi lòng vòng, Ôn Đinh vui vẻ rót một ly nước, vịn Liên Hiên cho anh ta uống nước xong, sau đó kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh giường, bắt đầu chiều sâu bát quái.
“Liên Hiên a, gần đây nhất anh có đi xem mắt không?”
Liên Hiên nằm ở đó không thể cử động, đang lo không ai nói chuyện phiếm, đương nhiên sẽ không bỏ qua Ôn Đinh. Không ngừng gật gật đầu liên tục: “Xem rồi, xem rồi, nhưng mà tư sắc đều quá bình thường, không lọt vào được pháp nhãn bản thiếu gia, bị pass mất rồi.”
Ôn Đinh tự động phớt lờ sự tự luyến của anh ta, đem cháo đổ vào bát, múc một muỗng đưa đến miệng anh ta, dụ dỗ nói: “Thật ra, anh có nghĩ tới hay không, đi xem mắt những người phụ nữ không quen biết, tại sao không chọn một người phụ nữ mà mình quen biết đây? Dù sao quen biết nhiều năm, tính tình bản tính biết rõ hơn, ở chung cũng không cần phí hết tâm tư suy đoán, phải không?”
Thẩm Hoài Cảnh nhìn Ôn Đinh dịu dàng đút cháo cho Liên Hiên ăn, sắc mặt có chút khó coi, lại nhẫn nhịn không phát tác, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng đứng ở đó.
Liên Hiên khóe mắt liếc đến vẻ không vui mặt của Thẩm Hoài Cảnh, trong nháy mắt cảm thấy cháo trong miệng thơm ngọt gấp trăm lần, vui vẻ hưởng thụ phục vụ của Ôn Đinh.
“Tôi cũng muốn a, thế nhưng là bên cạnh tôi có người phụ nữ nào đâu.” Liên Hiên lại ăn một ngụm cháo, liếm môi một cái.
“Vậy… Vi Thiến không phải là được sao?” Ôn Đinh giống như lơ đãng nói, thuận tay lại đút cho anh ta một muỗng.
Liên Hiên ngậm lấy cháo, trừng to mắt, mơ hồ không rõ ồn ào: “Tiểu Thiến? Tôi cũng không phải cuồng ngược đãi, làm sao có thể tìm cô ấy? Ba đó của cô ấy thế nhưng sẽ ăn người, dạng ba vợ này chỉ có Cửu ca có thể hưởng thụ, tôi không thể làm được.”
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Hoài Cảnh lặng lẽ lướt qua, Liên Hiên tự biết nói bậy, vội vàng cứu vãn: “Đương nhiên, bây giờ cũng không thể nào, dù sao Cửu ca đã có cô rồi.” Nói xong còn mập mờ liếc nhìn cổ Thẩm Hoài Cảnh.
Đôi mắt Thẩm Hoài Cảnh lóe lên, giật một chút khăn tay còn ở trên mặt anh ta: “Hóa ra lá gan của cậu nhỏ như vậy? Thật sự là đủ mất mặt. Khó trách Từ lão Tứ luôn nói cậu lải nhải giống như phụ nữ, lại có người sợ.”
Một câu nói đó của Thẩm Hoài Cảnh giống như ngòi nổ. Trong nháy mắt nổ tung Liên Hiên: “Ai sợ? Từ lão Tứ là thứ gì? Trên đời này còn có người khiến Liên Hiên tôi sợ. Anh chờ xem, tôi để cho anh thấy tôi sẽ giải quyết Vi lão Đại như thế nào.”
Ôn Đinh nhìn Liên Hiên xù lông, yên lặng cho Thẩm Hoài Cảnh một cái tán thưởng, quả nhiên trình độ Cửu ca nhà cô vẫn là cao hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]