Tống Ngâm Tuyết đối mặt với kiếm quang kêu gào mà đến, thân thể nhẹ nhàng nhường lối, rất nhanh lưu loát né qua một bên, cẩn thận đề phòng, trong mắt hiện ra hàn quang.
Là cao thủ!
Cho tới bây giờ thông qua thủ pháp ngoan lệ, nội tức bức nhân của người này, Tống Ngâm Tuyết có thể tinh tường cảm giác được võ công của người này rất cao, trên giang hồ cũng ít khi thấy được.
Là ai? Rõ ràng có thể mời cao thủ như vậy tới giết nàng?
Lạnh lùng nhìn, khóe miệng gắt gao mân thành một đường, trong gió thu lá rụng, đón kiếm quang, Tống Ngâm Tuyết thản nhiên nói: “Ngươi là ai?”
“Không là ai, chỉ là người tới lấy tính mệnh của ngươi!” Người bên cạnh chậm rãi chuyển động lợi kiếm trong tay, tựa hồ là một lần nữa tìm kiếm góc độ tiến công tốt nhất, người tới lời nói âm tàn, trong giọng nói không mang theo một tia tình cảm.
“Lấy tính mạng của ta? Chỉ sợ ngươi còn chưa có khả năng này!”Cười lạnh một tiếng, đôi mắt Tống Ngâm Tuyết phát ra ánh sáng nguy hiểm, nàng chậm rãi giơ tay lên, ra hiệu người kia tiến lên.
Tay không đối phó kiếm? Không phải Tống Ngâm Tuyết nàng kiêu ngạo là không biết trời cao đất rộng, mà tuy người kia là một cao thủ, nhưng nàng vẫn tự tin rằng mình có thể đánh bại hắn trong vòng năm chiêu.
Bất quá tuy là nói như vậy, nhưng bây giờ nàng còn chưa có ý định đem hết toàn lực, bởi vì nàng muốn trong lúc giao phong, tìm kiếm lai lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621432/chuong-140.html