Tịch Mặc Lương cùng Thượng Quan Huyền Ngọc cãi nhau ầm ĩ, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, không muốn để ý tới nữa.
Lúc này, Thượng Quan Huyền Ngọc hình như cũng nhận ra thân phận của mình, đột nhiên cảm thấy giờ phút này không nên mất hình tượng đấu võ mồm với người khác như thế, kết quả là lập tức câm miệng, mặc kệ Tịch Mặc Lương tiếp tục lải nhải.
“Tuyết Nhi, lần này nàng ở Hoa quốc có lâu không a? Kế tiếp muốn đi đâu? Ta cùng đi với nàng!” Chỉnh chỉnh sắc mặt, hiểu được tình cảnh của người ngọc trước mắt, tuy rằng không biết cụ thể, nhưng hồi tưởng lại những lời nàng nói với Lăng Mị trên vách núi ngày đó, hắn cũng có thể đoán ra bảy tám phần.
“Ngươi cũng muốn đi?” Nghe Thượng Quan Huyền Ngọc nói xong…, Tống Ngâm Tuyết xoay người, nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu cũng không nói thêm câu nào.
“Ừ, ta cũng muốn đi! Hôm nay chúng ta đã thành vợ chồng, ta không thể để nàng đi một mình. . . . . .” Sắc mặt tựa hồ có chút vội vàng, đôi mắt nhìn về phía nàng cũng không nhịn được trở nên cực nóng.
Thấy vậy, đôi mắt Tống Ngâm Tuyết càng sâu hơn, bên môi hiện ra một nụ cười nhàn nhạt đầy thâm ý: “Thượng Quan Huyền Ngọc, ngươi biết vì sao ta phải ra tay cứu ngươi không?”
Tại sao phải ra tay cứu ta? Đó là bởi vì trong lòng nàng có ta?
Rất muốn nói ra đáp án như vậy, chính là hắn cảm thấy chưa đủ tự tin! Tại sao Tuyết Nhi phải cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621431/chuong-139.html