Trở lại trong phòng, hết thảy đều yên tĩnh bảo trì tình trạng như vừa rồi, cửa phòng rộng mở, trên mặt đất có nước đọng. Sự im ắng biểu thị giờ phút này ở đây không có một ai.
Hắn, đi rồi?
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, chậm rãi đi đến bên cạnh cái ao, nhìn ao nước đầy nước nóng, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt nở nụ cười.
Cúi người nhẹ nhàng để tay vào trong nước, cảm nhận được sự ấm áp của hơi nóng từ đầu ngón tay chậm rãi truyền đến, cứ như là cảm giác trên người Vô Song vậy, nhu hòa nhưng mãnh liệt. Đứng dậy đưa tay, cởi bỏ áo choàng trên người, lộ ra thân thể vốn đã ẩm ướt. Tống Ngâm Tuyết mỉm cười. Trong hai mắt lấp lánh ánh sáng nhìn về hướng mặt ao, bắt đầu chậm rãi rút đi xiêm y ẩm ướt. Một kiện. Hai kiện. Ba kiện. . . Từ áo ngoài đến la quần, từ áo trong đến quần trong. Khi Tống Ngâm Tuyết thoát đến toàn thân chỉ còn áo ngực cùng quần lót, lộ ra thân thể hoàn mỹ trắng nõn của nàng. Sau lưng, đột nhiên phát ra tiếng động, ngay sau đó nàng liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Quận chúa làm như vậy, là đang khảo nghiệm định lực của Vô Song sao?” Thanh âm khàn khàn chậm rãi từ trong miệng truyền ra. Vân Vô Song thổi nhẹ, ôn nhu cọ vào vành tai Tống Ngâm Tuyết, biểu lộ say mê.
Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết không hề động đậy, chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Tại sao vẫn chưa đi? Ta vốn còn tưởng rằng chàng đã sớm tức khí mà chạy đi rồi.”
“Quận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621397/chuong-105.html