Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nhấc chân đi về căn phòng phía trước, trong lòng suy tư. Sau khi đến gần, khi nàng nhìn thấy y độc công tử Vân Vô Song một thân bạch y, tuấn mỹ không tì vết, đang dùng hai con ngươi ẩn chứa sự vui vẻ nhìn mặt mình thì lòng của nàng, trong lúc đó nhảy loạn mấy nhịp.
Cái ánh mắt này. . . . . .
Nhắm hai mắt lại, Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nhìn Vân Vô Song. Thấy vậy, Vân Vô Song nhẹ nhàng cười, cặp môi mỏng hơi mở ra, như gió mát thổi qua đất trời, vạn vật trong nháy mắt dường như mất đi màu sắc, chỉ có ánh sáng chậm rãi quanh quẩn chung quanh hắn.
Vô Song công tử, quả nhiên tuổi trẻ phong lưu!
Tống Ngâm Tuyết âm thầm thở dài, vì Vô Song tao nhã, cũng vì lựa chọn của Nhữ Dương quận chúa. Lúc trước rốt cuộc là cái dạng ước định gì, làm cho người tướng mạo thật tốt trước mắt tuân thủ hứa hẹn như thế, ở trong phủ chậm rãi đợi ba năm.
“Quận chúa, lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ không nhớ đến Vô Song sao?” Một câu nhẹ nhàng mà trêu tức vang lên, Vân Vô Song lúc này đứng thẳng người, tóc dài đen như mực phiêu động trong gió, vung lên những sợi tóc mềm mại như tơ.
Cặp mát sáng như sao mở to, khóe miệng mỉm cười, tươi đẹp nhu hòa tiến đến, “Quận chúa mấy ngày nay, biến hóa thật đúng là không nhỏ . . . . . .”
Chuyên chú nhìn gương mặt Tống Ngâm Tuyết dù trang diểm dày đậm, nhưng vẫn để lộ ra dung nhan khuynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621329/chuong-37.html