Tống Ngâm Tuyết trở lại trong phủ, ngồi trong thư phòng lẳng lặng suy nghĩ những chuyện đã phát sinh ban ngày, đúng lúc này, Minh Tịnh lặng yên không một tiếng động tiến đến.
“Có tâm sự sao?” Một câu đầu độc lòng người, tràn ngập từ tính vang lên bên tai, nghe vậy trong lòng Tống Ngâm Tuyết cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên.
“Làm sao ngươi vào được?” Nhíu nhíu mày, có chút bất mãn, trừng mắt nhìn Minh Tịnh, nàng thẳng thắn mở miệng.
“Tôi muốn vào thì có rất nhiều phương pháp, dù cho dùng loại nào, quận chúa cũng sẽ không ý thức được!” Gương mặt tuấn tú mỉm cười, vẻ mặt thong dong, Minh Tịnh một tay thả lỏng đứng phía sau, bình tĩnh nói.
“Ngươi!”
TNND! Minh Tịnh này, còn nói là cận vệ của nàng! Chính là, có hộ vệ như vậy sao? Không nghe lời chủ tử nói coi như xong, bây giờ còn cả ngày khiêu khích chủ tử, thật không biết trong lòng của hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì!
Căm giận đến mặt trắng không còn chút máu, đứng lên, gương mặt nhìn nghiêng của Tống Ngâm Tuyết mơ hồ có sự tức giận.
Có lẽ Minh Tịnh là người đầu tiên khi nàng xuyên không đến nhìn thấy, hoặc là nàng đã từng yếu ớt vô lực đặt ở dưới thân hắn, cho nên từ trước đến nay nàng luôn khéo léo, đối bất cứ chuyện gì đều xử lý thành thạo, khi một mình chống lại hắn thì không cách nào tự nhiên ngụy trang tâm tình của mình, thậm chí thường xuyên bị hắn trêu chọc đến không khống chế được!
Loại không khống chế được này, khiến Tống Ngâm Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621327/chuong-35.html