Đúng lúc này, Minh Tịnh một bước tiến lên vươn tay ôm eo của nàng, khí tức nhẹ nhàng phun trên cổ nàng: “Xin mời quận chúa hãy cởi áo ra.”
A? Không thể nào! Chẳng lẽ Nhữ Dương quận chúa cùng Minh Tịnh cũng? Hắn không phải là muốn ở chỗ này. . . . . .
Cảm thấy kinh hãi, nhưng giờ phút này trên mặt Tống Ngâm Tuyết lại tỉnh táo dị thường: “Hôm nay bản quận chúa không muốn –”
Lời của nàng còn chưa nói xong, liền nhìn thấy bàn tay thon dài xinh đẹp, khớp xương rõ ràng của Minh Tịnh duỗi tới, ngón tay che trên môi của nàng.
Tống Ngâm Tuyết mở to hai mắt, đang muốn giãy dụa, chính là lúc này Minh Tịnh mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ thoạt nhìn ôn nhu như vậy, sâu lắng như vậy, nhưng mà động tác trên tay lại không có nửa điểm ẩu tả!
Tay kia của hắn nhanh chóng bắt hai cổ tay Tống Ngâm Tuyết, giơ cao khỏi đầu, sau đó tự ngã ra sau nằm trên mặt đất. Sau đó xoay người một cái, đem Tống Ngâm Tuyết gắt gao đặt ở dưới thân.
“Buông tay!” Tức giận quát.
Thấy vậy, Minh Tịnh vẻ mặt thong dong, dùng biểu lộ như cười mà không phải cười nhìn nàng, ngón cái cùng ngón trỏ, ngón giữa để trên chỗ khớp xương cằm của nàng, thủ pháp xảo diệu kinh người, mặc kệ Tống Ngâm Tuyết dùng lực giãy dụa như thế nào, lại chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm hàm hồ mà yếu ớt.
Lúc này, ven rừng vài cái hạ nhân đi đến, bọn họ bàn bạc có nên đi vào hái ít hoa đào trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621311/chuong-19.html