“Là ai nhàm chán như vậy a, lại đem đất chứa trong bình chờ người ta đến đào, làm hại Cầm Tâm cô nương toi công bận rộn một hồi!”Một câu nói ra vẻ vô tâm lại cực kỳ châm chọc …, Cầm Tâm tức giận mặt lập tức biến thành màu gan heo.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết vỗ vỗ bụi trên tay, vẻ mặt vui vẻ nói: ” Đây đã là bùn mà cũng không phải là độc, vậy chứng minh việc này không liên quan Vô Song. Về phần tại sao trong canh này lại có độc? Vậy mời Cầm Tâm cô nương điều tra xong lại đến nói với chúng ta đi!”
Thản nhiên cười, như hoa lan trong thâm cốc, như chim hồng hạc trong gió, làm cho những ngưởi ở đó nhìn đến há hốc mồm. Khí chất của Quận chúa. . . . . . Hình như không giống với lúc trước. . . . . .
“Ngươi! Tam hoàng tử xảy ra chuyện trong phủ quận chúa, chẳng lẽ quận chúa muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Hoàng thượng của các ngươi tuy đem Tam hoàng tử ban cho ngươi, nhưng chưa bao giờ nói có thể mặc ngươi muốn làm gì thì làm, lần này mặc kệ ra sao, chúng ta cũng muốn đi gặp hắn đòi công đạo!”
“Xin cứ tự nhiên!” Không sao cả phất phất tay, con mắt quét quanh một vòng, Tống Ngâm Tuyết hơi mở miệng nói: “Các ngươi đều lui xuống đi!”
“Dạ!” Nhất tề hạ thấp người, nối đuôi nhau ra, Tử Sở các to như vậy, chỉ còn lại có Tống Ngâm Tuyết, Minh Tịnh, Tử Sở, cùng Cầm Tâm.
“Ngươi muốn làm gì?” Rút kiếm bảo vệ Tử Sở sau lưng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621310/chuong-18.html