Hừ! Thật không nghĩ tới, Lạt Bá hoa này lại cố ý ! Dọc theo con đường, Tống Ngâm Tuyết căm giận ngẫm nghĩ. Bất quá nàng nghĩ đi nghĩ lại, nếu Lạt Bá hoa không gọi nàng như vậy, Nhữ Dương quận chúa chân chính cũng sẽ không ngã chết, mình cũng cũng chưa có cơ hội Trọng sinh!
Xem ra, ta còn phải cám ơn nàng ta?
Châm chọc cười, đi về phía trước. Đột nhiên, trong rừng trúc bên trái một hồi thanh âm sột sột soạt soạt, ngẫu nhiên còn kèm theo tiếng nam tử trêu chọc cùng nữ tử nũng nịu.
Có biến!
Mắt to của Tống Ngâm Tuyết lập tức luân chuyển, nhấc váy chậm rãi tới gần.
“Hà hoa,(hoa sen) đến đây! Nói cho công tử ta, lâu như vậy nàng không thấy ta, trong lòng có nghĩ đến ta không. . . . . .” Nam tử cười xấu xa.
“Công tử, đừng như vậy, sẽ có người trông thấy . . . . . .” Nữ tử duyên dáng gọi to.
“Không có chuyện gì, không phải chỉ là hôn một cái sao, nhìn thấy cũng không có cái gì quá đáng . . . . . .”
“Đừng, công tử. . . . . . Bây giờ là ban ngày, nếu để cho quận chúa nhìn thấy, Hà hoa chết không có chỗ chôn thân mất. . . . . .”
“Thật không? Không phải quận chúa từ trên núi giả ngã xuống, đến nay còn chưa tỉnh sao?”
“Công tử, người xem người kìa, thân là phu quân quận chúa, lại cả ngày lưu luyến nơi bướm hoa, hiện tại đến quận chúa sớm đã tỉnh lại cũng không biết. . . . . .”
“Nàng ta đã tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621304/chuong-12.html