“Tỷ tỷ, đến nhà ta rồi.” Bách Lý Thần dừng bước chỉ về phía cửa lớn đằng trước. Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên. Cửa lớn sơn màu đỏ trên đỉnh treo tấm biển lớn mạ vàng màu đen làm bằng gỗ Trinh Nam ( tên 1 loại gỗ),phía trên đề ba chữ rồng bay phượng múa "Thần vương phủ". “Đã đến nhà ngươi, liền tranh thủ đi vào thay quần áo đi, chúng ta phải đi rồi.” Thượng Quan Tây Nguyệt buông cánh tay bị hắn lôi kéo ra. Bách Lý Thần cúi đầu nhìn về phía bàn tay bị buông ra, trong mắt trở nên khó lường... “Tỷ tỷ, ngươi có thể cho ta khăn tay vừa rồi hay không a.” Bách Lý Thần ngẩng đầu chờ mong. “Cái này... Nếu không như vậy đi, cái này bẩn rồi, chờ lần sau ta đưa ngươi cái khác sạch hơn được không?” “Đừng, ta muốn cái này, vừa rồi ngươi dùng nó giúp ta lau mặt.” Bách Lý Thần nâng miệng lên. “Được rồi được rồi, vậy đưa nó cho ngươi.” Thượng Quan Tây Nguyệt bất đắc dĩ lấy khăn tay từ trong tay áo ra. Bách Lý Thần vui vẻ nhận lấy khăn tay thận trọng nhét vào trong ngực. “Tỷ tỷ, ngươi còn tới tìm ta chơi không.” “Cái này...” Thượng Quan Tây Nguyệt do dự nói. “Tỷ tỷ, ta biết rồi, ngươi giống như bọn họ đều ghét bỏ ta là đồ đần, đúng không?” Con mắt xinh đẹp của Bách Lý Thần giống như sắp chảy nước mắt. Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn bộ dáng vô tội của Bách Lý Thần, khóe mắt kéo ra, cảm giác mình giống như người tội ác tày trời, khi dễ tiểu hài tử. “Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không phải người ngu, chỉ là tâm trí ngươi tương đối đơn thuần, so với những người dối trá tự nhận mình thông minh tốt hơn nhiều, mọi người đều bình đẳng, không phân biệt giàu nghèo, hiểu không?” Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn chằm chằm hắn kiên định nói. “Tỷ tỷ, miệng của ngươi thật là dễ nhìn, có thể nói ra những lời tốt như vậy.” Thượng Quan Tây Nguyệt thấy Bách Lý Thần ông nói gà bà nói vịt, quả thật bó tay rồi... Còn có, cái gì gọi là miệng thật đẹp mắt. Thượng Quan Tây Nguyệt cảm giác mình không thể theo kịp tư duy của Bách Lý Thần. Lúc này không ai biết nội tâm của Bách Lý Thần kích động như thế nào, từ khi hắn giả ngu đến bây giờ, người nào nhìn thấy hắn đều chế giễu hắn, châm chọc hắn, cười hắn là kẻ ngu, chỉ có người trước mắt này, là kiên định nói với hắn, mọi người đều bình đẳng, kỳ thật hắn không phải người ngu, chỉ là tâm trí tương đối đơn thuần... “Tỷ tỷ, ý của ngươi là ngươi sẽ còn tới tìm ta chơi đúng không?” Bách Lý Thần một mặt hi vọng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt. “Ây... Nếu ta rảnh sẽ đến tìm ngươi chơi.” Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ có thể nói như vậy. “Tốt, thời gian không còn sớm, ta phải về rồi.” Thượng Quan Tây Nguyệt không đợi Bách Lý Thần trả lời liền mang Tiểu Ngôn rời đi. Sau lưng Bách Lý Thần như đang suy nghĩ nhìn bóng dáng Thượng Quan Tây Nguyệt dần dần biến mất, ánh mắt lóe lên nhìn một vòng, tìm tòi nghiên cứu... Cúi đầu nhìn về phía tay vừa rồi hắn lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt, trong lòng có loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Hắn... lại thích cảm giác lôi kéo nữ nhân kia... Bách Lý Thần cảm giác tâm ngủ yên nhiều năm hơi rung nhẹ... “Chủ tử” ngay lúc hắn hoảng hốt suy tư, từ trên cây có người nhảy xuống, vừa rồi ám vệ ẩn thân trên cây. “Đông Thiên, ngươi đi tra lai lịch nữ nhân kia một chút.” Bách Lý Thần khôi phục thần sắc đạm mạc. “Được” bóng dáng Đông Thiên, Sơ Nhất và Vọng Nhật nhảy lên liền biến mất không thấy nữa. Bách Lý Thần lấy khăn tay ra cầm trong tay quay người đi vào vương phủ. “Tiểu thư, chúng ta hồi phủ đi.” Trên đường cái Tiểu Ngôn theo sát lấy Thượng Quan Tây Nguyệt. “Nhưng ta còn chưa ăn cái gì hết, nếu không chúng ta mua mấy cái bánh bao a” Thượng Quan Tây Nguyệt đi đến quầy bánh bao. “Lão bản, hai phần bánh bao, ba cái một phần.” “Được rồi.” Lão bản nhiệt tình lưu loát gói kỹ. “Tiểu Ngôn, phần này cho ngươi.” Thượng Quan Tây Nguyệt đem một phần đưa cho Tiểu Ngôn. “Tiểu thư, không cần, ta không đói bụng... Ọt ọt...” Bụng nàng giống như là muốn vạch trần lời nói dối của nàng, bụng Tiểu Ngôn tức thời kêu lên. “Cầm, tranh thủ ăn đi, từ nay về sau, ta có thì ngươi cũng có.” Thượng Quan Tây Nguyệt không cho Tiểu Ngôn giải thích đem bánh bao nhét vào trong tay nàng. “Tiểu thư...” Tiểu Ngôn cảm động nhìn nàng. Thượng Quan Tây Nguyệt không để ý tới nàng, tự ăn bánh bao đi thẳng về phía trước. “Tiểu thư... chờ ta một chút...” Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không biết lúc này phía sau của nàng còn có một người đi theo. Mang theo Tiểu Ngôn trở về phủ Thừa tướng, vừa muốn đi vào, liền bị A Vũ cản lại “Dừng lại, phủ Thừa tướng là nơi người như ngươi muốn vào liền vào sao?” “Ngươi có ý gì, đây là đại tiểu thư, vừa rồi cũng đi qua trước mặt ngươi.” Thượng Quan Tây Nguyệt còn chưa mở miệng Tiểu Ngôn đã tức giận mắng hắn. “Có đúng không, ta không nhìn thấy các ngươi đi qua trước mặt ta.” A Vũ nhăn mũi khẽ nói. “Ngươi...” Tiểu Ngôn dùng tay chỉ vào A Vũ lại không nói được tiếp nữa. Lúc bọn hắn tranh chấp, Đông Thiên một mực đi theo Thượng Quan Tây Nguyệt ở nơi bọn họ không nhìn thấy biến mất. “Chủ tử” trong Thần vương phủ, Đông Thiên gõ cửa thư phòng. “Vào đi” Bách Lý Thần thả khăn thêu mà vừa rồi Thượng Quan Tây Nguyệt cho hắn xuống lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi. “Chủ tử, thuộc hạ đã điều tra xong, nữ tử kia là đại tiểu thư phủ Thừa tướng, Thượng Quan Tây Nguyệt, mẫu thân là thân muội muội của đương kim Hoàng Hậu, nhưng đã mất rất nhiều năm rồi, mà Thượng Quan Tây Nguyệt bởi vì khi còn bé khảo thí linh lực thất bại, cho nên trong phủ không được sủng, đồng thời tính tình cũng phi thường nhát gan, bất quá nàng lại là vị hôn thê của thái tử.” Đông Thiên đem tin tức dò thám được tất cả hồi báo cho Bách Lý Thần. “Biết, ngươi đi xuống đi.” “Thuộc hạ cáo lui “ Đông Thiên lui về phía sau, trong thư phòng yên tĩnh lại, chỉ có âm thanh ngón tay Bách Lý Thần gõ nhẹ mặt bàn "Chụp chụp" Phế vật đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, nhát gan sao, hắn không cho là như vậy, chỉ bằng nàng hôm nay dám dạy dỗ hai tên ăn mày bằng võ công kỳ quái hắn chưa từng gặp qua, mà động tác lại phi thường thuần thục, xem kĩ liền biết là người luyện võ, như thế nào cũng không giống người nhát gan, ngược lại giống như là... Ẩn tàng rất sâu... Rất giống với hắn... Thượng Quan Tây Nguyệt, vị hôn thê của Bách Lý Hành, mọi chuyện trở nên càng ngày càng thú vị... Khóe miệng Bách Lý Thần cong lên như cười như không. “Ngươi làm càn, lại dám nói chuyện với đại tiểu thư như thế.” Trước cửa phủ Thừa tướng, Tiểu Ngôn đang cùng A Vũ tranh cãi. “Hừ, đại tiểu thư cái gì, ta chỉ biết có Nhị tiểu thư, ngươi....” “Ngươi mới vừa nói không nhìn thấy chúng ta đi ra ngoài đúng không.” Thượng Quan Tây Nguyệt nãy giờ không lên tiếng đã ngắt lời A Vũ. “Không sai.” A Vũ không biết Thượng Quan Tây Nguyệt vì sao lại hỏi như vậy. “Vậy thì không có biện pháp nào rồi.” Thượng Quan Tây Nguyệt tiếc nuối xoay người sang chỗ khác. “Hừ, ngươi thức thời là tốt.” A vũ nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt xoay người qua, cho là là không có cách nào muốn rời đi, tâm liền nở hoa, trong lòng suy nghĩ đợi chút nữa Nhị tiểu thư khẳng định sẽ ban thưởng cho hắn. “Phanh” không đợi A Vũ tưởng tượng xong, Thượng Quan Tây Nguyệt chuẩn bị đi ra bỗng nhiên trở lại, một quyền đánh về phía mắt trái của A Vũ. A Vũ hơi sơ suất không đề phòng, ngã xuống đất “Ngươi...” A Vũ một tay bưng bít lấy mắt một tay chỉ vào Thượng Quan Tây Nguyệt phẫn nộ trừng mắt nói. “Ngươi cái gì, ngươi đã không thấy chúng ta đi ra, rõ ràng ngươi bị cận thị, ngươi đã cận thị, ta liền hảo tâm giúp ngươi trị liệu.” Thượng Quan Tây Nguyệt đem hai chữ " thật tốt " đặc biệt đè nặng. A Vũ không biết cận thị là có ý gì, nhưng hắn biết, hắn bị đánh, lập tức giật mình, máu huyết toàn toàn bộ dồn lên đầu tới, chỉ vào Thượng Quan Tây Nguyệt chửi ầm lên “Ngươi cái sửu nữ này, ta lập tức nói cho Nhị tiểu thư biết để nàng giáo huấn ngươi...” Lại "Phanh" một tiếng, Thượng Quan Tây Nguyệt lần này không nói nhảm, trực tiếp dùng chân đá hướng về phía đầu A Vũ, đem hắn đá nằm bẹp trên mặt đất, thần sắc lạnh nhạt giẫm lên ngón tay hắn ép trên mặt đất. “Cảnh cáo ngươi, bản tiểu thư ghét nhất người khác dùng tay chỉ vào ta, lần sau nếu như tái phạm, cẩn thận ta phế bỏ ngươi.” Thượng Quan Tây Nguyệt hời hợt nói xong, liền không thèm nhìn ánh mắt hoảng sợ của A Vũ, nhấc chân đi vào bên trong. Nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi qua, A Vũ mới thở phào ngồi dậy, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hồi tưởng lại ánh mắt vừa rồi của đại tiểu thư, giống như bị người ta ghìm chặt cổ không thể hô hấp... Thật là khủng khiếp... “Đại tiểu thư...” Thượng Quan Tây Nguyệt đi một hồi, A Văn vừa rồi một mực không mở miệng đuổi theo nàng. “Đại tiểu thư, thật xin lỗi, ta... Thật ra là Nhị tiểu thư không cho ngài đi vào, cho nên...” A Văn lúng túng xoa đôi bàn tay. “Ta đã biết, không có chuyện gì. A Văn, kỳ thật ngươi là người tốt, ta sẽ ủng hộ ngươi.” Thượng Quan Tây Nguyệt an ủi vỗ vai hắn. Lưu lại A Văn một mình nhìn theo bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, cảm động đỏ cả vành mắt, đại tiểu thư thật là người tốt, tất cả mọi người xem thường hắn, chỉ có đại tiểu thư vỗ vai của hắn nói hắn là người tốt, sẽ ủng hộ hắn... Ta nhất định phải bảo vệ tốt đại tiểu thư, để đại tiểu thư không bị khi dễ nữa, A Văn nắm chặt nắm đấm âm thầm hạ quyết tâm. “Dừng lại” Thượng Quan Tây Nguyệt mới vừa đi tới đình viện, sau lưng liền truyền đến thanh âm không ai bì nổi, là Nhị muội của nàng, Thượng Quan Lâm Thượng Quan Tây Nguyệt không muốn để ý tới nàng, giả bộ như không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước. “Ta nói ngươi dừng lại, ngươi không nghe thấy sao?” Thượng Quan Lâm thấy Thượng Quan Tây Nguyệt tiếp tục đi về phía trước, lập tức vòng ra trước nàng đưa tay ngăn nàng lại. “Nguyên lai là Nhị muội muội a, vậy mà ta lại tưởng là nô tài nào không có mắt, không hiểu quy củ la to gọi nhỏ ở đây.” Thượng Quan Tây Nguyệt trào phúng ám chỉ A Vũ gác cổng, là nô tài không có quy củ. “Ngươi... Ngươi nói ta là nô tài” Thượng Quan Lâm tức hổn hển “Ai u, Nhị muội muội, ngươi đang oan uổng tỷ tỷ ta rồi, ta không có nói ngươi a, chỉ là vừa mới có nô tài ngăn ta lại không cho ta đi vào, lần này ngươi lại gọi ta lại, cho nên ta mới tưởng rằng là nô tài nào không có mắt.” Thượng Quan Tây Nguyệt ủy khuất nói. “Được rồi được rồi, không so đo với ngươi, ta đến là muốn nói cho ngươi biết thái tử điện hạ ngày mai hẹn ta đi ngắm hoa.” Thượng Quan Lâm thẹn thùng khẽ vuốt mái tóc. “Có đúng không, vậy chúc các ngươi chơi vui, nửa đường đừng đi lạc.” Thượng Quan Tây Nguyệt rất ngạc nhiên, Thượng Quan Lâm nói với nàng cái này làm gì, không thèm để ý chút nào khoát tay áo Ngay khi Thượng Quan Tây Nguyệt chuẩn bị vòng qua Thượng Quan Lâm. Đột nhiên phát hiện vừa rồi Thượng Quan Lâm đưa tay ra để lộ một đoạn cánh tay, phía trên đeo vòng tay ngọc làm từ đá mã não, vòng tay tay kia khá quen, đúng, trong trí nhớ của nàng, trước kia là của hồi môn của mẫu thân. Làm sao lại ở trên tay Thượng Quan Lâm... Xem ra gần đây nàng có chuyện để làm rồi... Thượng Quan Tây Nguyệt hạ quyết tâm, mặc kệ Thượng Quan Lâm trợn mắt hốc mồm thế nào, trực tiếp đi về viện tử của mình. Thượng Quan Lâm nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt không lưu luyến chút nào bước đi, trong mắt xẹt qua một tia hoài nghi Làm sao lần này Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy thái tử muốn mời nàng đi ngắm hoa, mà một điểm phản ứng đều không có... Thượng Quan Tây Nguyệt không biết Thượng Quan Lâm hoài nghi trong lòng “Tiểu Ngôn, thái tử là ai a, ngắm hoa thì ngắm hoa thôi, ở trước mặt ta nói làm gì, đúng là não nhỏ a.” Thượng Quan Tây Nguyệt đi vào phòng trực tiếp ngồi xuống giường. “Tiểu thư, ngươi làm sao lại không nhớ rõ, thái tử là nhi tử của đương kim hoàng hậu cũng chính là dì ruột của ngươi, là biểu ca của ngươi cũng là vị hôn phu của ngươi a.” Tiểu Ngôn ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt. “Mà tiểu thư cũng rất thích thái tử, trước kia nghe thấy thái tử cùng tiểu thư nhà nào ra ngoài, ngươi đều thương tâm một lúc lâu, làm sao lần này nghe được thái tử muốn cùng Nhị tiểu thư đi ngắm hoa, tiểu thư một chút phản ứng đều không có.” “A, ta chưa lập gia đình... Ngươi nói cái gì, vị hôn phu của ta, ta có vị hôn phu, ngươi không lầm chứ.” Thượng Quan Tây Nguyệt bất tri bất giác không tin lắc bả vai Tiểu Ngôn. “Tiểu thư, ngươi sao vậy, có phải bị bệnh hay không.” Tiểu Ngôn không trả lời vấn đề của Thượng Quan Tây Nguyệt, ngược lại đưa tay sờ trán của nàng. Thượng Quan Tây Nguyệt không nghe thấy Tiểu Ngôn đang nói cái gì, cũng không để ý đến nàng đang làm cái gì, nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình... Nàng nghĩ tới... Đương kim thái tử Bách Lý Hành cùng nàng từ nhỏ đã có hôn ước, chính nàng cũng rất thích Bách Lý Hành, liền chờ thái tử đến cưới nàng, thế nhưng thái tử ghét bỏ nàng là phế vật, không thể tu luyện, mà dung mạo cũng không xuất chúng, tuy nói Thượng Quan Tây Nguyệt là vị hôn thê của hắn, thế nhưng hắn đối với Nhị muội của nàng Thượng Quan Lâm có tình, nguyên nhân bởi vì Thượng Quan Lâm không chỉ xinh đẹp như hoa, mà năm gần 14 tuổi thực lực đã đạt tới Huyền Linh cấp thấp, so với những nữ tử cùng tuổi cũng coi là tương đối có thiên phú. “Tiểu thư tiểu thư....” Tiểu Ngôn đẩy dây cột tóc của Thượng Quan Tây Nguyệt. “A, không có gì, ta không có bệnh, chỉ là vừa rồi đại não không kịp phản ứng.” không yên lòng nói ra. Ta khinh, ánh mắt của Thượng Quan Tây Nguyệt quá tầm thường, thế mà lại coi trọng loại nam nhân này, cho nàng nàng đều không cần. Bất quá may mắn Bách Lý Hành không thích nàng, nếu không chẳng phải nàng sẽ phải gả cho tên ngựa giống kia sao. Vốn đang chuẩn bị giải độc khôi phục dung mạo, xem ra hiện tại còn không phải lúc, nhất định phải chờ đến khi giải trừ hôn ước cùng tên thái tử cặn bã kia đã. “Đúng rồi, Tiểu Ngôn, đồ cưới trước kia của mẫu thân đâu.” Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện chính. “Tiểu thư, từ khi phu nhân qua đời, Nhị di nương nói ngươi tuổi tác quá nhỏ, bảo quản những vật phẩm quý giá này nàng không yên lòng, cho nên những đồ cưới này liền để nàng bảo quản dùm, chờ ngươi sau khi lớn lên liền trả cho ngươi.” “Nhưng tiểu thư cũng đã 14 tuổi, Nhị di nương cũng không nhắc tới chuyện đồ cưới.” Tiểu Ngôn không cao hứng nhếch miệng. “Bảo quản, hừ, nói thật sự đường hoàng, ta thấy là muốn quang minh chính đại nuốt làm của riêng đi...” “Tiểu Ngôn, ngươi biết đồ cưới có những gì không?” Thượng Quan Tây Nguyệt chuẩn bị thống kê một danh sách. “Ta cũng không biết, đúng, tiểu thư ngươi có thể đến phủ hộ quốc công của ngoại tổ ngươi, bọn họ có danh sách đồ cưới.” “Bất quá, tiểu thư... Phu nhân sau khi qua đời, ngươi cũng không có quan hệ nhiều với người phủ hộ quốc công.” “Ta đã biết, Tiểu Ngôn, ngày mai chúng ta liền đi phủ hộ quốc công.” “Tiểu Ngôn, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng đi xuống đi.” Thượng Quan Tây Nguyệt trực tiếp nằm ở trên giường. Trên giường nhắm hai mắt lại, trong trí nhớ của nàng, ngoại tổ gia gia đối với nàng cực tốt, nhưng lúc trước nàng nhát gan sợ người lạ, không biết tạo mối quan hệ với người khác, nhà bên ngoại cố gắng để nàng hắn dựa vào bọn họ, nàng cũng thờ ơ, mặc dù bọn họ không thể làm gì, nhưng bọn họ cũng dùng hết khả năng để quan tâm nàng... Thượng Quan Tây Nguyệt, trước kia ngươi không hiểu được bọn họ quý giá đến thế nào, như vậy hiện tại để cho ta thay ngươi chiếu cố bọn họ, bảo vệ bọn hắn, chống đỡ bầu trời này vì bọn họ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]