“Tỷ tỷ, đến nhà ta rồi.” Bách Lý Thần dừng bước chỉ về phía cửa lớn đằng trước.
Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên.
Cửa lớn sơn màu đỏ trên đỉnh treo tấm biển lớn mạ vàng màu đen làm bằng gỗ Trinh Nam ( tên 1 loại gỗ),phía trên đề ba chữ rồng bay phượng múa "Thần vương phủ".
“Đã đến nhà ngươi, liền tranh thủ đi vào thay quần áo đi, chúng ta phải đi rồi.” Thượng Quan Tây Nguyệt buông cánh tay bị hắn lôi kéo ra.
Bách Lý Thần cúi đầu nhìn về phía bàn tay bị buông ra, trong mắt trở nên khó lường...
“Tỷ tỷ, ngươi có thể cho ta khăn tay vừa rồi hay không a.” Bách Lý Thần ngẩng đầu chờ mong.
“Cái này... Nếu không như vậy đi, cái này bẩn rồi, chờ lần sau ta đưa ngươi cái khác sạch hơn được không?”
“Đừng, ta muốn cái này, vừa rồi ngươi dùng nó giúp ta lau mặt.” Bách Lý Thần nâng miệng lên.
“Được rồi được rồi, vậy đưa nó cho ngươi.” Thượng Quan Tây Nguyệt bất đắc dĩ lấy khăn tay từ trong tay áo ra.
Bách Lý Thần vui vẻ nhận lấy khăn tay thận trọng nhét vào trong ngực.
“Tỷ tỷ, ngươi còn tới tìm ta chơi không.”
“Cái này...” Thượng Quan Tây Nguyệt do dự nói.
“Tỷ tỷ, ta biết rồi, ngươi giống như bọn họ đều ghét bỏ ta là đồ đần, đúng không?” Con mắt xinh đẹp của Bách Lý Thần giống như sắp chảy nước mắt.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn bộ dáng vô tội của Bách Lý Thần, khóe mắt kéo ra, cảm giác mình giống như người tội ác tày trời, khi dễ tiểu hài tử.
“Ngươi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vuong-sung-phi-phe-vat-dich-nu-dai-tieu-thu/172620/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.