“Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn...” Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ cắt đứt suy nghĩ của Tiểu Ngôn.
“A, tiểu thư, thế nào.”
“Ngươi tìm một bộ y phục khác cho ta thay, cũng không thể mặc bộ này mà đi được.” Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ quần áo bẩn bên cạnh.
Tiểu Ngôn nghe xong, mở tủ quần áo ra.
Thượng Quan Tây Nguyệt liếc qua, chỉ có ba bốn bộ y phục, mặc dù có chút cũ, nhưng được giặt rất sạch sẽ.
“Bộ màu đỏ kia đi.” Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ bộ lụa mỏng màu đỏ treo ở một bên.
Tiểu Ngôn đem áo bào màu đỏ lấy ra giúp Thượng Quan Tây Nguyệt mặc vào.
“Tiểu thư, màu đỏ rất thích hợp với ngươi a, thế nhưng ngươi từ trước cho tới bây giờ đều chỉ mặc quần áo nhạt màu.” Tiểu Ngôn vuốt nếp góc áo.
“Từ hôm nay trở đi, ta chỉ mặc màu đỏ, đúng, Tiểu Ngôn, ngươi giúp ta chải tóc phía trước ra đằng sau đi, để như vậy che hết mắt ta rồi.”
“Được, tiểu thư, ngươi ngồi xuống.” Tiểu Ngôn đem Thượng Quan Tây Nguyệt đỡ đến trên ghế ngồi.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Ngôn khéo tay liền chải một kiểu đơn giản cho nàng, lộ ra cái trán, nhẹ nhàng khoan khoái, gài thêm cây ngọc trâm lên, nhìn có một phong vị khác hẳn.
Thượng Quan Tây Nguyệt hài lòng nhìn mình trong gương đứng lên, mang theo Tiểu Ngôn đẩy cửa đi ra ngoài.
Từ khi đến nơi đây, còn chưa xem thử nơi này như thế nào đâu.
Một chữ, rách nát...
Hai chữ, rất rách nát...
Ba chữ, cực kì rách nát...
Đây là cảm giác đầu tiên của Thượng Quan Tây Nguyệt, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vuong-sung-phi-phe-vat-dich-nu-dai-tieu-thu/172619/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.