Edit:susublue
Lúc Hi Nguyệt còn chưa đến, hắn là một người chỉ biết tu hành, không biết thấu hiểu ai, không có thất tình lục dục, cả ngày chỉ có ngày và đêm, mặt trời lặn và mặt trời mọc, sinh hoạt cũng rất đơn điệu, nhưng từ khi sư phụ đưa Hi Nguyệt về, trông thấy khuôn mặt vui vẻ của nàng, hắn biết hắn cũng có cảm xúc, hắn lại thấy vui vẻ vì Hi Nguyệt cười, mỗi một động tác của nàng đều mang đến cho hắn cảm xúc khác nhau.
Thế nhưng chẳng biết từ lúc nào, hắn phát hiện Hi Nguyệt có tình cảm đặc biệt với Đại sư huynh, lúc vừa mới biết, hắn đau đến không muốn sống, không ngờ khi cong người thích một ai đó lại bi thương như thế!
Nhưng hắn không hề từ bỏ, vẫn tình nguyên im lặng bảo vệ Hi Nguyệt, hắn đang mong đợi có một ngày Hi Nguyệt có thể nhìn thấy mình.
"Đại sư huynh" Hi Nguyệt nắm chắc cánh tay đặt bên mặt, trong lúc ngủ mơ nàng thầm nghĩ, đây là tay của Đại sư huynh sao, thật tốt đẹp ấm áp, nàng không muốn buông lỏng ra.
Thượng Quan Tây Nguyệt đứng giữa Thần và Lăng, nàng trông thấy trong mắt Thần có bi thương sâu sắc, hai tay nắm thật chặt, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không bước vào một bước!
Hắn đứng ở cửa ra vào, mặt không thay đổi nhìn hai người!
Lăng kéo bàn tay nhỏ bé của Hi Nguyệt đến trước mặt mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái trên khuôn mặt mềm mại như nước của nàng.
Hành động này đánh thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vuong-sung-phi-phe-vat-dich-nu-dai-tieu-thu/1635404/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.