Edit: susublue
Hai người liếc nhau, lập tức thi triển linh lực tiến vào rừng rậm Mê Thất.
Hi Nguyệt cứ nhìn quái vật khổng lồ trước mắt như vậy, đột nhiên cười ha ha, nàng chỉ tay vào quái vật kia, không nể mặt mà nở nụ cười.
Ha ha, nó vóc dáng quá kì quái, cũng quá xấu, mặc dù mặt nó giống con hổ, nhưng lại có sừng của linh dương, còn có mắt của sói, ban đêm lóe sáng lên, buồn cười nhất chính là thân thể của nó, mặc dù đầu to lớn vô cùng, nhưng thân thể lại như một con thỏ, xinh xắn lanh lợi, cũng khó trách Hi Nguyệt quên cả sợ hãi!
Con quái vật kia nhìn thấy Hi Nguyệt chỉ vào mình rồi cười, lập tức nổi giận, gầm lên một lần nữa.
"Ngao..."
Bởi vì lần này nó rống ở khoảng cách gần, tiếng gầm rú xen lẫn linh lực thổi bay Hi Nguyệt.
Hi Nguyệt vốn đang thoải mái cười lớn, đột nhiên tiếng rống giận kia làm đầu nàng hỗn loạn, ngay sau đó một luồng linh lực đánh vào bụng của nàng.
"Phốc "
Hi Nguyệt hơi cong người về phía trước, phun ra một ngụm máu, sau đó chống tay lên mặt đất.
Vì lực công kích kia quá gần, cho nên linh lực cũng rất mạnh, Hi Nguyệt lại phun thêm một ngụm máu nữa.
Sau đó, Hi Nguyệt lau khóe miệng, cố hết sức đứng lên, bởi vì bị thương, dù dưới ánh trăng, vẫn có thể thấy được sắc mặt nàng trắng bệch.
Giờ khắc này, nàng không sợ hãi nữa, nàng nghĩ đến Đại sư huynh của mình, nếu Đại sư huynh ở chỗ này, nhất định sẽ không sợ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vuong-sung-phi-phe-vat-dich-nu-dai-tieu-thu/1635403/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.