Edit: susublue
Nghe đám người lao nhao thảo luận về Thượng Quan Tây Nguyệt, ánh mắt của Thượng Quan Lâm hung tợn bắn thẳng về phía bọn họ, đáng chết, đều đáng chết, những lời tán dương này vốn dĩ nên thuộc về mình, sao có thể thuộc về một kẻ phế vật như Thượng Quan Tây Nguyệt?
"A, ngươi muốn làm gì!"
Tiếng hét to trên đài hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Chỉ thấy Hồ Triệt ngồi dưới đất không ngừng lui về sau, mới vừa rồi bị Thượng Quan Tây Nguyệt đá trúng ngay ngực, cho nên lúc này Hồ Triệt cảm thấy khí huyết đảo lộn, không thể làm được gì.
"Ngươi cứ nói đi?"Thượng Quan Tây Nguyệt không trả lời mà hỏi ngược lại, thản nhiên đắc ý chậm rãi bước tới gần Hồ Triệt, nàng vươn tay cầm một lọn tóc, nhàn nhã chơi đùa, không hề có cảm giác khẩn trương như đang ở trong trận đấu.
"Ta cảnh cáo ngươi, không được tới đây."Hồ Triệt đã không thể lui được nữa, ngồi bên đài cảnh giác nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt càng đi càng gần.
Thượng Quan Tây Nguyệt che miệng cười một tiếng, dừng bước, tay phải ngoắc ngoắc "Ngươi qua đây, ta cam đoan không đánh ngươi!"
Một câu nói này làm con mắt của đám người muốn rớt xuống, đây là tranh tài sao? Đây quả thật là tranh tài sao? Đây là tranh tài sao?
Vì sao Thượng Quan Tây Nguyệt lại bình tĩnh như thế, còn nói cam đoan không đánh người, đây quả thực khác xa những trận tranh tài lúc nãy.
Mọi người đều hứng thú nhìn chằm chằm lôi đài, con mắt trợn trừng, không muốn bỏ lỡ một tơ một phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vuong-sung-phi-phe-vat-dich-nu-dai-tieu-thu/1635397/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.