Chương trước
Chương sau
Edit: susublue
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy giọng nói sau lưng càng ngày càng xa, châm chọc cong khóe miệng lên, đồng thời cũng bước nhanh hơn, mắt phải của nàng giật không ngừng, trong lòng nàng rất bất an. 
A Văn đang canh giữ ở cửa chính đi tới đi lui, không ngừng nhìn quanh, trông thấy Thượng Quan Tây Nguyệt trở về, vội vàng đi lên nghênh đón.
"Đại tiểu thư, ngươi về rồi."
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của A Văn, ng lòngThượng Quan Tây Nguyệt hơi hồi hộp một chút, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện.
"Thế nào."
"Là như vậy, vừa rồi..." A Văn ở đằng sau Thượng Quan Tây Nguyệt vừa đi vừa nói, gần đến giữa sân cũng nói xong.
"Chính là như vậy, đại tiểu thư, hiện tại Tiểu Ngôn còn nằm trong phòng."
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, hai tay nắm thật chặt, Thượng Quan Lâm, diiexndafnleequydoon ta không trêu chọc ngươi, ngươi lại dám đến đây khi dễ người của ta.
"Ta đã biết, vất vả cho ngươi, A Văn."
Thượng Quan Tây Nguyệt vỗ vỗ vai A Văn liền đi vào trong nhà.
Trong phòng, Bích Ngọc ghé vào bên cạnh Tiểu Ngôn nhẹ giọng nức nở, nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi vào, vọt tới trước gót chân nàng thật nhanh.
"Tiểu thư, ngươi trở về rồi, ngươi biết không..." Bích Ngọc đang chuẩn bị khóc lóc kể lể, liền bị Thượng Quan Tây Nguyệt nâng dậy.
"Bích Ngọc, ta đã biết, A Văn đã kể mọi chuyện cho ta nghe rồi."
Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong ngồi bên cạnh Tiểu Ngôn, trông thấy tiểu nha đầu ngày thường đáng yêu bị đánh biến thành bộ dạng thê thảm như bây giờ, diiexxndaanleequydonn khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị đánh đến sưng lên rất to, nhìn qua đều sẽ làm người ta không đành lòng, thật không biết sao Thượng Quan Lâm có thể xuống tay.
"Tiểu Ngôn sao rồi." Nàng nắm lấy tay Tiểu Ngôn, hỏi Khương ma ma.
"Ai, vừa rồi trên mặt cũng đã bôi thuốc, chỉ là nội thương sẽ phải mất một khoảng thời gian mới khỏi được." Khương ma ma thận trọng chỉnh lại chăn mền cho Tiểu Ngôn.
"Nội thương?"
"Đúng vậy, tiểu thư, nha đầu Thanh Hà chết tiệt kia một mực dùng chân đá Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn bị đá đến thổ huyết." Bích Ngọc nói, giống như nhìn thấy cảnh Tiểu Ngôn thổ huyết, lại không ngừng khóc lên.
Bị đá đến thổ huyết, tốt, Thượng Quan Lâm, lần này chúng ta kết cừu oán lớn rồi.
Thượng Quan Tây Nguyệt buông tay Tiểu Ngôn xuống, nhét tay của nàng vào chăn sau đứng dậy.
"Bây giờ ta liền đi tìm nàng."
Khương ma ma trông thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, sao lại không biết nàng đang nghĩ gì, bởi vì biết, cho nên mới ngăn cản nàng.
"Nguyệt nhi, ngươi như vậy..."
Trông thấy ánh mắt lo lắng của Khương ma ma, Thượng Quan Tây Nguyệt liền hiểu.
"Yên tâm đi, ma ma, ta tự có chừng mực."
"Ai" nhìn bóng dáng Thượng Quan Tây Nguyệt rời đi, Khương ma ma thở dài quay vào chiếu cố Tiểu Ngôn.
Trong Linh lung các
Thượng Quan Lâm ngồi trên ghế nhìn vòng ngọc đeo trên tay mình, vui vẻ trên khóe miệng càng lúc càng nhiều.
"Hừ, tiện tỳ đáng chết, lại dám trộm đồ."
Thanh Hà nhìn thấy tiểu thư vui vẻ, thân mật rót một chén nước đưa cho Thượng Quan Lâm "Tiểu thư, uống cho trơn cổ họng, vừa rồi dạy dỗ Tiểu Ngôn nhất định rất khát nước."
Thượng Quan Lâm hài lòng nhìn Thanh Hà cầm lấy chén nước "Ngươi rất nhanh trí."
Bưng chén nước lên đang chuẩn bị đưa lên miệng, tiếng gõ cửa vội vàng vang lên, diiexndaffnllequydoon Thượng Quan Lâm ném cho Thanh Hà một ánh mắt để nàng đi mở cửa, sau đó chuẩn bị uống nước.
"Ai vậy." Thanh Hà vừa đi đến cửa vừa nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.