Cả ngày đó Vãn Hà hầu như một tấc cũng không rời y, Liên Ngọc cũng có thể tự đoán được là ai phân phó, tuyệt không nói gì, chỉ an phận ở lại trong phòng.
Một đêm trằn trọc, thủy chung không được an bình, có lúc mơ hồ nghe được ngoài cửa có một vài thanh âm, sau tĩnh tâm lắng nghe thì lại không thấy gì nữa.
Ngày hôm sau, khi trời mới sáng thì y đã tỉnh, nằm ở trên giường cư nhiên lại có một loại cảm giác phảng phất như đã không ngủ một đêm.
Ngoài cửa truyền đến một thanh âm rất nhẹ, Liên Ngọc thoáng cái xoay người ngồi dậy, chần chờ một trận mới rón ra rón rén xuống giường, đi tới cạnh cửa, mới mở rộng cửa thì liền thấy Cận Song Thành cùng Vãn Hà ở ngoài cửa kinh ngạc quay đầu.
Liên Ngọc vô thức muốn đem cửa đóng lại, nhưng đã không kịp, Cận Song Thành đã đi lên hai bước, ngăn cửa lại.
Liên Ngọc vội cúi đầu, nhỏ giọng gọi: “Cận đại ca, sớm.”
Bầu không khí xung quanh ngay khi y đem một tiếng kia nói ra miệng thì trở nên trầm lặng, một lúc sau, Cận Song Thành mới ôn tồn nói: “Nếu đã dậy, rửa mặt chải đầu xong thì chúng ta đến tiền viện.”
Liên Ngọc nhu thuận đáp lời, cố sức đóng cửa lại, đứng một lúc lâu, mới chậm chạp lê thân đến bên giường, thay một thân y phục.
Chờ đến khi y ra cửa, Cận Song Thành đã chờ ở trong viện, Liên Ngọc đi qua, Cận Song Thành liền đưa tay xoa xoa đầu y, không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vo-ha/3019739/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.