Một đêm miên man trong mộng, tỉnh lại thì sắc trời đã đại lượng, mới phát hiện người vẫn ở cạnh cửa, Liên Ngọc trương mắt ngồi yên thật lâu, mới từ từ giẫy mình khỏi cơn mộng, giãy dụa đứng lên thì trên người đau nhức khiến cho y mặt mũi trắng bệch.
Bên ngoài truyền đến thanh âm Vãn Hà: “Công tử tỉnh rồi?”
Liên Ngọc hàm hồ lên tiếng, cứng ngắc rửa mặt chải đầu thay y phục, Vãn Hà trong lúc đó bày ra hai ba đĩa điểm tâm tinh xảo.
Liên Ngọc gắp đũa, thuận miệng nói: “Điểm tâm hôm nay thật rất khác biệt.”
“Ân, đây là Thiếu gia dặn làm riêng.”
Tay Liên Ngọc run lên, cắn một ngụm đường cao đánh rơi trên mặt bàn, y sửng sốt một chút, lập tức hừ nói: “Vậy hiện tại người đâu?”
Nghe một tiếng hừ tỏ vẻ không vui của y, Vãn Hà có chút không hiểu, một lát mới nói: “Tiền viện có khách quý tới, Thiếu gia không chờ được công tử rời giường, đã đi trước.”
Liên Ngọc lại khẽ hừ một tiếng, không thèm nhắc lại, chỉ là tâm tình không hiểu sao trở nên ủ dột, điểm tâm tinh xảo đặt ở trong miệng cũng nhạt như nước ốc, y cắn cắn chiếc đũa: “Không ăn nữa.”
Vãn Hà cũng tự phát hiện y đang phiền táo, không lên tiếng thu thập mọi thứ, nhìn Liên Ngọc vài lần, âm thầm lui ra ngoài.
Liên Ngọc ngồi ở đàng kia phát giác không có việc gì làm, trên tay phiền táo giao triền, cuối cùng nắm lấy cổ tay kia, liền nhịn không được nhớ tới cảnh tượng đêm trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vo-ha/3019738/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.