Khi ý thức lần thứ hai thanh tỉnh thì đầu tiên nghe được chính là ngoài phòng ồn ào náo động. Cách cự ly rất xa, nghe chẳng phân biệt được rõ ràng, nhưng như hiện thực nháo đến trong mộng, lại từ trong mộng nháo đến hiện thực, thủy chung không dừng lại.
Trợn mắt nhìn một mảnh hắc ám như trước trong phòng, người kia đã ly khai, trong căn phòng rộng lớn tràn ngập bóng tối chỉ có mình y vật vã nằm đó, huyên náo từ nơi xa càng làm cho tĩnh mịch trong phòng càng thêm sâu sắc.
Trên người đau đớn lan ra, thời gian càng trôi qua thì càng tăng thêm nhức nhối.
Liên Ngọc mờ mịt nửa giương mắt nằm úp sấp ở đó, thật lâu mới lại giật giật, giãy dụa từ trên giường ngồi dậy.
Dây trói trên tay chân cũng đã bị giải khai, y trở mình xuống giường, miễn cưỡng đứng vững vàng, lại lảo đảo đi ra sân, kéo nước từ giếng lên, đem thân thể gội rửa sạch sẽ.
Xa xa tiếng động lớn xôn xao vẫn không đình chỉ, nước giếng dính ở trên người mang đến cảm giác băng lãnh thấu xương, khiến y trong nháy mắt liền hoảng hốt.
Phảng phất như đoạn thời gian từ lúc Tần lâu bị phong tỏa, gặp gỡ Cận Song Thành, một đường từ Dương Châu đến Cận gia, đều chỉ là một giấc mộng.
Trở lại trong phòng run run mặc vào một thân y phục sạch sẽ, thanh âm bên ngoài làm như nhỏ đi, nhưng còn có tiếng gào thét gì đó khiến người không thể tĩnh tâm.
Liên Ngọc từ từ nhắm hai mắt nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vo-ha/3019725/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.