Liên Ngọc thầm nghĩ cho dù cả người là gai cũng không thể bảo hộ được mình.
Khi trở lại viện tử thì thì sắc trời đã sớm tối đen, không có ánh đèn, bốn phía tối như mực, sinh sôi thêm một phần âm trầm.
Đóng cửa sổ lại, dùng chăn đem từ đầu đến chân che kín lại, cũng tựa như trước có cái gì xuyên qua tầng tầng bảo hộ đâm vào nơi nhu nhược nhất trong lòng.
Y quyết chết siết chặt một góc chăn, sau đó liền dần dần trở nên run rẩy, ban đầu y cho rằng chính mình đang khóc, nhưng sau một đoạn thời gian dài trôi qua, cũng không cảm giác được ướt át nơi mắt.
Chỉ là chỗ sâu trong tim kia rất đau, cũng không phải đau đớn kéo dài, mà giống như có cái gì bén nhọn từng chút một đâm vào, đau đớn ngắn ngủi mà gián đoạn làm cho người càng thêm khó có thể nhẫn nại.
Y đem mặt chôn ở khuỷu tay, thật lâu không hề động đậy.
Cảm giác này, y đã từng trải qua.
Thật lâu thật lâu trước đây, đã một lần, cũng khắc sâu đến dường như tạc vào tận khớp xương, đã từng một lần bị cảnh tỉnh thế này. Cho nên rơi vào tuyệt vọng càng sâu.
Khi đó y còn nhỏ, phụ mẫu đều qua đời, được người trong lòng đón về, lòng tràn đầy vui mừng nên có thể đem bi thương hòa tan đi, nhưng mà người kia một lần lại một lần nói với y rằng: ta không thương ngươi.
“Quân Đắc, ngươi nói đó cũng không phải là yêu… Đúng không…” Lưỡng lự nỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vo-ha/3019723/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.