“Cận đại ca, Cận đại ca… Cận Song Thành!”, thấy hắn suy nghĩ đến xuất thần, Liên Ngọc kêu vài tiếng, cuối cùng thấy ánh mắt Cận Song Thành vẫn mờ mịt nhìn mình, không khỏi dẫu môi, “Ngươi nếu như thích người ta, mau thú về đi thôi!”
“A?” Cận Song Thành không kịp phản ứng.
Liên Ngọc vẻ mặt chán ghét nói: “Người trong nhà ngươi nói gì mà ta so ra kém Tô tiểu thư kia, chắc là một mạo nhược thiên tiên, một cô nương rất am hiểu người khác chứ gì? Cái người an ủi ngươi trước kia cũng được ngươi nhớ lâu như vậy, sợ là cũng đã sinh ra cảm tình a. Như thế tính ra, người phù hợp nhất hẳn là Tô tiểu thư này. Ngươi đã để ý nàng đến vậy, thì thú người ta về đi a! Đỡ để cho những người ở nhà ngươi nói gì mà ta so ra kém Tô tiểu thư, rồi muốn tranh đoạt gì đó của Tô tiểu thư!” Nói đến những lời cuối cùng, thanh âm Liên Ngọc cũng cao giọng lên, có vẻ có chút kích động, chính y tựa hồ cũng đã nhận ra, nói xong một câu cuối cùng, trừng Cận Song Thành một trận, nặng nề hừ một tiếng, rồi lại nằm trở xuống nghiêng mặt giả vờ ngủ.
Cận Song Thành nhìn y, vẻ mặt khó hiểu, sau mới nhẹ giọng bật cười, bỏ lại bút vẽ rồi đi qua, Liên Ngọc từ từ nhắm hai mắt nhưng vô thức cọ cọ lên lan can, cái loại tư thái này thật giống như tiểu động vật khiến cho nét cười của Cận Song Thành càng sâu.
Hắn cúi người xuống, chậm rãi đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vo-ha/3019702/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.