Một đêm trằn trọc, nỗi lòng nan định, nửa đêm trong cơn hoảng hốt chỉ có những chuyện cũ giao tạp khiến lòng người khó chịu, mãi cho đến khi trời gần sáng mới hơi chút an ổn, chờ đến khi Liên Ngọc thức dậy thì đã sắp qua chính ngọ.
Mơ hồ nghĩ có chút đói bụng, ra khỏi phòng cư nhiên không thấy có ai bên ngoài, Liên Ngọc suy nghĩ một trận, không thể làm gì khác hơn là sửa sang lại y trang và đồ dùng hàng ngày, chuẩn bị quay về tiểu viện tử của mình.
Vậy mà mới ra hậu viện, liền thấy Cận Song Thành đứng ở trong tiểu đình tử, trên bàn đá là giấy mực, trên tay hắn cầm bút, nhưng cứ ngồi sững ở đàng kia chẳng biết đang nghĩ cái gì.
Một thời nổi lên ngoạn hứng, Liên Ngọc rón ra rón rén đi qua, đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy Cận Song Thành nhàn nhạt nói: “Rời giường rồi?”
Nhất thời mất hứng, Liên Ngọc bĩu môi, lại trương ra vẻ mặt tươi cười, điềm điềm nói: “Cận đại ca sớm.”
“Không còn sớm.” trong thanh âm Cận Song Thành nghe không ra chút gợn sóng, chỉ là chậm rãi chấm bút vào mực, “Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của ngươi cũng nên sửa một chút, buổi tối không nghỉ ngơi, ban ngày nằm trên giường, chung quy đối thân thể không tốt.”
Vốn chỉ là một câu nói bình thường nhưng nghe vào trong tai Liên Ngọc lại khiến y vô thức nhớ tới những lời trách cứ của Cận Song Thành đêm hôm trước, trong ý nghĩ có cái gì oanh một tiếng nổ tung, liền xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vo-ha/3019700/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.