Edit: Miee (OnhaMiee)
Beta: Phở
___________________
Cuộc sống của Vân Khương ở Diêu gia không thể nói là không thoải mái, tính cách Diêu phu nhân hết sức ôn hòa chẳng cần phải bàn cãi.
Bữa tối hôm ấy vội vàng gặp Diêu tướng quân, nam tử ít nói này tuy rằng bề ngoài sắc mặt lạnh băng, nhưng đối với người nhà cũng coi như thân thiết, ăn một bữa cơm ánh mắt đều dính trên người Diêu phu nhân, hận không thể đem chén cơm trước mặt phu nhân chất thành quả núi nhỏ.
Sau đó còn lôi kéo Diêu Nguyên Trạm kính trà, đôi phu thê Diêu gia bưng chén trà ngồi vị trí chủ vị, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, Diêu tướng quân gật đầu với Vân Khương, dặn dò y:
"Về sau sẽ chẳng có ai khi dễ ngươi được nữa, Nguyên nhi bình thường có cái gì làm không tốt, ngươi cứ việc báo với ta."
Khoảng thời gian sống ở đây, mỗi sáng sớm đều chăm sóc hoa cỏ trong viện, đi theo Diêu phu nhân phân biệt thảo dược, còn thỉnh thoảng dạy Diêu Nguyên Trạm đọc ít thơ văn, rảnh rỗi lại ngắm hắn múa đao lộng thương, cùng nhau thả diều, phải nói là rất nhàn nhã.
Ngoại trừ buổi tối vẫn không chịu hành phòng với Diêu Nguyên Trạm, chỉ cho phép hắn ôm ngủ, kẻ ngốc ngây thơ nghĩ rằng ôm ngủ là sẽ có tiểu bảo bảo, mỗi đêm cánh tay đều ôm Vân Khương thật chặt không buông, cũng thành thành thật thật mà ngửi mùi hương của nương tử nhà mình.
Tất nhiên cũng có lúc nhịn không nổi, đũng quần phồng lên thành một bao lớn đỉnh vào mông Vân Khương, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-tuong/1112041/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.