Sơ Nguyệt cư ở phía đông của hoàng thành, Lãnh cung ở phía bắc, lúc Ngọc Tử Hành trở về thì cũng chính vào lúc Kim Lân Vệ đang đổi ca, nên không đi đường cũ nữa mà vòng qua con đường ở phía Tây để về.
Nhưng chạy trời không khỏi nắng, khi cách Ứng Long Môn không xa, Ngọc Tử Hành lại trông thấy một tốp vệ binh áo giáp sáng chói đáng đứng uy nghiêm ở đó.
“Kim Lân Vệ từ khi nào lại túc trực ở Ứng Long môn như thế?”
“Nô tài cũng không biết.”
Kim Lân vệ là vệ binh của Hoàng thượng, lần này số người ở lại hoàng cung chẳng còn bao nhiêu, theo lẽ thường đáng ra không nên ở đây chứ, lãnh cung cũng thuộc về hậu cung, nam nhân bên ngoài sao lại được phép vào đây.
Kim Lân vệ thấy nghi trường của Ngọc Tử Hành liền vội vàng quỳ gối thỉnh an, tiến gần hơn đến một chút nữa thì Ngọc Tử Hành liền thấy một nam nhân, trên người mặc áo giáp nạm m.ãng x.à dẫn theo một đứa trẻ bước ra.
Phúc Bảo hít một hơn thật sau, “Tiểu thư…”
Đứa trẻ ngốc nghếch này, lại bắt đầu rồi.
Người nam nhân kia thân hình vạm vỡ, mặc bộ giáp sắt thì càng thêm vài phần to lớn, càng lúc càng thu hẹp khoảng cách với Ngọc Tử Hành, gần đến mức Ngọc Tử Hành còn ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng trên người của ngài ấy.
Đối phương cười thật tươi, trông chẳng khác nào một con sói vừa có phần h.ung t.ợn vừa có phần ngây ngô.
Phúc Bảo vội vàng lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-tu-hanh-khong-phai-la-nguoi-tot/3749013/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.