Ngọc Tử Hành vừa uống xong cốc sữa thì người của nội vụ phủ đến, báo là một số chỗ của lãnh cung xuống cấp nghiêm trọng, sợ là khi không chống đỡ được nữa sẽ gây thiệt hại về người, nhưng nếu như tu sửa, lại cũng không biết lấy kinh phí từ đâu.
Ngọc Tử Hành vào cung lâu như vậy nhưng chưa đến lãnh cung bao giờ, nhân cơ hội này đưa Phúc Bảo đến đó vi hành một phen.
Tổng quản của lãnh cung biết Ngọc Tử Hành sắp tới, từ sớm đã đứng đợi ở cửa, Ngọc Tử Hành vừa bước vào thì liền cảm thấy một sự ảm đạm đến não nề, trái ngược hẳn với bầu không khí ở ngoài kia.
Các nữ tử của lãnh cung xếp thành mấy hàng ngay ngắn, người nào người nấy đều mặc vải lanh, mặc dù chất liệu không tốt, nhưng vẫn đảm bảo về độ ấm, có thể thấy vị tổng quản này cũng là một người hiểu biết.
Tổng quản bẩm báo với Ngọc Tử Hành hiện nay lãnh cung có bao nhiêu t.ội nh.ân, bao nhiêu nh/a d/ịch, bao nhiêu căn phòng, trong phòng có những gì, đáng giá bao nhiêu, mấy nơi bị xuống cấp có hiện trạng như thế nào, phải chi bao nhiêu tiền để sửa chữa….
Ngọc Tử Hành không khỏi cảm thán, “Ngươi quả là một kẻ biết việc.”
“Nương nương quá khen rồi.”
“Trước kia ngươi làm ở đâu?”, với tư chất như thế này, hẳn không phải là một thái giám tầm thường.
“Nô tài trước kia phụng sự ở điện Đỗ Đồng ạ.”
Chẳng trách… thái giám của cố Hoàng hậu, có lẽ là vì nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-tu-hanh-khong-phai-la-nguoi-tot/3749012/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.