Ngọc Tử Hành vừa uống xong cốc sữa thì người của nội vụ phủ đến, báo là một số chỗ của lãnh cung xuống cấp nghiêm trọng, sợ là khi không chống đỡ được nữa sẽ gây thiệt hại về người, nhưng nếu như tu sửa, lại cũng không biết lấy kinh phí từ đâu.
Ngọc Tử Hành vào cung lâu như vậy nhưng chưa đến lãnh cung bao giờ, nhân cơ hội này đưa Phúc Bảo đến đó vi hành một phen.
Tổng quản của lãnh cung biết Ngọc Tử Hành sắp tới, từ sớm đã đứng đợi ở cửa, Ngọc Tử Hành vừa bước vào thì liền cảm thấy một sự ảm đạm đến não nề, trái ngược hẳn với bầu không khí ở ngoài kia.
Các nữ tử của lãnh cung xếp thành mấy hàng ngay ngắn, người nào người nấy đều mặc vải lanh, mặc dù chất liệu không tốt, nhưng vẫn đảm bảo về độ ấm, có thể thấy vị tổng quản này cũng là một người hiểu biết.
Tổng quản bẩm báo với Ngọc Tử Hành hiện nay lãnh cung có bao nhiêu t.ội nh.ân, bao nhiêu nh/a d/ịch, bao nhiêu căn phòng, trong phòng có những gì, đáng giá bao nhiêu, mấy nơi bị xuống cấp có hiện trạng như thế nào, phải chi bao nhiêu tiền để sửa chữa….
Ngọc Tử Hành không khỏi cảm thán, “Ngươi quả là một kẻ biết việc.”
“Nương nương quá khen rồi.”
“Trước kia ngươi làm ở đâu?”, với tư chất như thế này, hẳn không phải là một thái giám tầm thường.
“Nô tài trước kia phụng sự ở điện Đỗ Đồng ạ.”
Chẳng trách… thái giám của cố Hoàng hậu, có lẽ là vì nàng ấy nên bị kẻ khác để mắt…
Đột nhiên, một nữ nhân từ đâu xông vào, trông còn g.ầy g.uộc ố/m yếu hơn những nữ tử ở trong này rất nhiều, gần như chỉ còn da bọc xương, càng đáng sợ hơn là v.ết s.ẹo lớn kéo dài từ lông mày đến tận khóe môi, gần như c.ắt đ.ôi khuôn mặt.
“Người đàn bà độc ác! Không cho ngươi giành! Của ta! Đều là của ta!”
Chỉ có điều nữ nhân này chưa đi được mấy bước thì đã bị các thị vệ chặn lại sau đó chỉ một hai cái b.ạt tai nàng ta đã ngất đi, nằm yên tại chỗ.
Ngọc Tử Hành cơ hồ đã đoán ra người này là ai, có phần bất ngờ vì đến giờ nàng ta vẫn còn sống.
Thái giám tổng quản quỳ xuống nhận tội.
Ngọc Tử Hành xua tay, “Ngươi nếu như có thể quản được người đ.iên thì giờ đã không ở đây, đến Thái y viện cho rồi.”
Một nữ nhân khác đưa chân luồn xuống bên dưới người nàng ta, để nàng ta không nằm mãi trên nền đất lạnh giá, Ngọc Tử Hành vừa nhìn đã nhận ra người quen, Nhung phi.
Mặt mũi nàng ta sạch sẽ, tóc tai không có lấy một sợi rơi ra ngoài, so với lúc trước trông còn có vài phần linh động hơn.
“Là Nhung thị phải không?”
Phúc Bảo vội đi đến đó xem thử, “Bẩm chủ tử, là Nhung Thị.”
Nhung thị quỳ xuống hành lễ với Ngọc Tử Hành, “T.ội nh.ân bái kiến nương nương.”
“Những ngày qua thế nào?”
“Hồi bẩm nương nương, t.ội nh.ân sống tốt ạ.”
Ngọc Tử Hành mặc dù đã cứng rắn hơn ngày trước rất nhiều nhưng vẫn nhớ đến lúc trước, khi Ngọc Tử Hành mới tiến cung, người trên kẻ dưới đều coi Ngọc Tử Hành như một trò đùa, chỉ có Thái hậu và nàng ấy là kiên nhẫn cùng Ngọc Tử Hành nói chuyện.
“Nhung gia bị l.ưu đ.ày ở Bắc Vân, mặc dù nơi đó c/ôn tr.ùng hoành hành nhưng hoa quả lại rất dồi dào, dễ ăn, bản cung có một thúc phụ cũng ở đó, năm ngoái khi gửi quà lễ tết, thuận tiện nhờ người hỏi han, Nhung gia các người cũng có thể nói là sống thanh bần mà vui đời đạo.”
“Nương nương…”, Nhung phi vành mắt nàng đỏ hoe.
“Không cần đa tạ ta, đó là những gì mà nhà ngươi nên nhận được, bản cung sẽ dùng tiền riêng tu sửa lãnh cung, hãy sống cho thật tốt.”
“Dạ!”
Trước khi rời khỏi, Ngọc Tử Hành nhìn tổng quản thái giám, “Đợi đến khi lãnh cung tu sửa xong, đến Sơ Nguyệt cư làm việc.”
“Nương nương, nô tài là kẻ đem lại điều xui xẻo cho chủ tử…”
“Có thể xui xẻo đến mức độ nào?”
Không phải là Ngọc Tử Hành tự tin thái quá, nhưng luận về độ xui xẻo như miệng lưỡi người đời, các ngươi làm gì có cửa so với bản cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]