“Công tử… Ngài thật sự không thể không đi sao……” Vừa nghe nói Giang Ngâm muốn rời nhà đi xa, huyết sắc trên gương mặt thanh tú của Tâm Nguyệt nhất thời biến mất hầu như chỉ còn đọng lại duy nhất một màu trắng nhạt thếch yếu ớt.
Trong khoảnh khắc đó, Bình Nam vương tựa như nhìn thấy lại hình ảnh của người thiếu niên nhu nhược bất lực năm đó vẫn đơn phương cô linh đứng trong tuyệt vọng.
“Tâm Nguyệt, ta chỉ là đi ra ngoài làm chút việc vặt… rất nhanh sẽ trở về thôi.” Giang Ngâm từ tốn kiên nhẫn an ủi.
Tâm Nguyệt bi thương cúi đầu, hàm răng trắng thuần cắn chặt lên bờ môi non mềm đỏ lựng. Hàng lông mi dày đậm khẽ rung động hạ xuống, đáy mắt ẩn ẩn có hơi sương thoáng hiện.
Giang Ngâm bất đắc dĩ thở dài, Bình Nam vương phỏng chừng cố gom hết dũng khí mở miệng: “Tâm Nguyệt, ngươi không cần sợ… sư huynh đi rồi còn có ta mà, ta sẽ thay hắn chăm sóc ngươi…”
Tâm Nguyệt nhăn vội mi thanh, người duy nhất khiến hắn an tâm và tin tưởng bỗng nhiên đột ngột ly khai, có thể nào không làm cho hắn khủng hoảng sợ hãi sao!?
Tai nghe Bình Nam vương lại liên miên nói với Giang Ngâm: “Nơi này rừng núi hoang vắng… rất không an toàn! Hay để ta đưa hắn quay về Vương phủ… Nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, ít nhiều cũng đảm bảo được an toàn hơn…”
Tâm Nguyệt trong lòng mạnh mẽ chấn động, nhịn không được chùng bước hét to: “Ta không trở về Vương phủ… Ta có chết cũng không quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-toai-cung-khuynh/1985023/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.