Ánh tà dương ngã hẳn về phía Tây, nắng chiều rơi xuống nhuộm đỏ tía phía xa đường chân trời rộng lớn, và không quên hắt lên trên mình vạn vật bằng một màu giả kim giát vàng lập lòe hư ảo. Một tiếng “rầm” bất chợt vang lên, trọng quyền hung hăng đánh vào một thân cây tráng kiện có táng lá dài rộng tưởng chừng như có thể che khắp cả bầu trời, từng phiến lá đồng loạt bị chấn động phải tiếc nuối rời cành, phảng phất trong gió một trận mưa lá tầm tả rơi xuống.
Bình Nam vương ngơ ngẩn nhìn những chiếc lá bay hỗn loạn đầy trời, sắc mặt xanh trắng cắn nhẹ vào môi dưới, gương mặt anh khí tuấn lãng đương che lấp thần sắc thống khổ chán chường.
Giang Ngâm đứng lặng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, định tiến vào mỉa mai đôi câu, bất chợt nhìn thấy vẻ mặt thương tâm buồn khổ của hắn rốt cuộc không đành lòng mở miệng.
Bình Nam vương từ từ thở hắt ra, tựa lưng vào thân cây sừng sững suy sụp ngồi phịch xuống đất, hai tay bất lực ôm đầu cào cấu hỗn loạn.
Giang Ngâm hờ hững khoanh tay đứng cạnh đó, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, trong lòng khó dung hòa với vị sư đệ xưa nay cao ngạo, vừa đồng tình lại vừa thống hận.
Trong khu rừng nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy thanh âm bi ai Bình Nam vương buông đầu thở dài. Mãi một lúc sau, Bình Nam vương bỗng nhiên nhẹ giọng lên tiếng: “Sư huynh, ngươi tính đến bao giờ mới kể hết chân tướng cho hắn nghe?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-toai-cung-khuynh/1985018/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.