Cuồng phong gào thét, tuyết bay đầy trời. Tâm Nguyệt ngơ ngẩn quỳ gối trên mặt sàn lạnh băng ở Đông cung, Vương công công đứng đối diện hắn tuyên đọc thủ dụ của hoàng thượng, tối nay Huyền Vũ đế muốn triệu kiến hắn. Tâm Nguyệt hoàn toàn hiểu được đây là ý tứ gì. Chân hắn còn rất đau, mà Huyền Vũ đế đã vội vã ban cho hắn một vòng tra tấn mới. Thái tử vẫn như trước đứng một bên lạnh lùng, sau khi Vương công công đọc xong thánh chỉ, liền lấy lòng hướng thái tử nói vài câu chào hỏi, thái tử lãnh đạm đáp lại hai ba câu rồi lập tức đuổi hắn đi khỏi.
Sau khi Vương công công rời đi, Tâm Nguyệt mới tê liệt ngồi phịch xuống đất, thống khổ hướng nhìn thái tử nói: “Điện hạ, ta nên làm cái gì bây giờ?”. Thái tử nhìn hắn thương tâm đau khổ, càng lộ ra bộ dáng yêu kiều nhỏ nhắn nhìn vào là muốn che chở bảo vệ, trong lòng tự khắc thương tiếc. Qua lại một hồi bỗng nhiên đưa tay bế xốc hắn lên. Đi vào phía trong viện. Tâm Nguyệt đột nhiên được hưởng một loại thương yêu chưa bao giờ gặp phải bất giác vừa mừng lại vừa lo, được vị huynh trưởng mà mình âm thầm ngưỡng mộ ôm vào trong ngực, hắn chỉ cảm thấy cả người nóng ran, mặt cũng xấu hổ đến đỏ bừng. Thấp giọng nói: “Điện hạ, trên dưới trong cung cũng chỉ có ngài mới tốt với ta thôi.” Thái tử than nhẹ một tiếng, cúi đầu ngắm nhìn thân hình bé bỏng trong lòng minh diễm động tâm, thẹn thùng vô hạn. Kiềm không được nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-toai-cung-khuynh/1984933/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.