*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộng Xuân
Trên Thiên Giới, ta là tiên nữ tốt tuân theo kỉ cương luật pháp.
Chốn nhân gian, ta là dân lành lương thiện tuân thủ luật pháp kỷ cương.
Chu Thiều là người tốt được Thần Phật phù hộ, chuyện giết người diệt khẩu này, ta đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng hắn đã biết thân phận của ta, cho dù hắn không dám ép tiên nữ làm vợ, vạn nhất chuyện ồn ào truyền ra ngoài cũng là một phiền toái lớn...
Ta thở dài thở ngắn, tốn thời gian quá.
Nhạc Thanh đề nghị: "Hay tìm yêu quái dọa vỡ mật hắn."
Bạch Quản xem thường hắn: "Tên kia vì mỹ nữ, ngay cả chết còn không sợ, hắn còn sợ cái gì yêu quái?"
Một khi đã tuyệt vọng thì chuyện gì ta cũng có thể thử, gật đầu đồng ý cho Nhạc Thanh đi thử một chút.
Nhạc Thanh thuận thế lăn một vòng, toàn thân tỏa ra từng sợi khói đen, sương mù ngưng tụ, chậm rãi hiện ra một con chó mực thân cao ba thước, da lông đen nhẫy, trừng hai mắt đỏ như máy, nhe một miệng răng nanh, vẫy vẫy đuôi, hung dữ xông vào trong phòng, nhào vào trong ngực Chu Thiều, sủa to ba tiếng.
Một con chó dữ quá hung mãnh, ta thầm khen một tiếng, tàng hình với Bạch Quản trốn ở phía sau rèm nhìn lén.
Chu Thiều bị con chó xô ngã trên mặt đất, sững sờ trong chốc lát, lộ ra vẻ tươi cười xán lạn, sờ sờ đầu Nhạc Thanh, vuốt vuốt, khen: "Chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-toa-dao-dai/85133/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.