Chương 53: Lật trời
Dịch: Vivian Nhinhi
Mất đường vào Thiên Lộ, đại thiếu gia và con mèo trắng còn vô dụng hơn cả phàm nhân trói gà không chặt, Nguyệt Đồng giơ nanh múa vuốt muốn phản kháng, Chu Thiều ôm đầu chạy tới chạy lui, hai đứa nhanh chóng bị Ma tướng Thương Quỳnh phái tới chế ngự, trói lại bắt về.
Phượng Hoàng ném ta cho Viêm Hồ, Viêm Hồ vui sướng tung hứng ta mấy vòng trên không, đổi hết tay này đến tay kia.
Hành động này dọa cho phó tướng bên cạnh luôn mồm cảnh báo: "Tướng quân đừng như vậy, không thể để sứt mẻ gì được, Thương Quỳnh điện hạ còn muốn dùng nó đấy."
"Tránh ra!" Viêm Hồ cười mắng một tiếng, sau đó lại nhìn Phượng Hoàng, mặt mũi vồn vã nịnh nọt: "Tiểu tử nhà ngươi, ngày thường chẳng nói chẳng rằng, chỉ biết nịnh nọt khoe mẽ với Thương Quỳnh điện hạ, ta còn cho ngươi là cái đồ hèn nhát không ngờ ngươi lại lập được đại công, từ giờ chúng ta là huynh đệ một nhà rồi, có việc gì cũng dễ nói chuyện!!! Thế nhé! Tối nay mời ngươi uống rượu!"
"Cám ơn." Giọng nói của Phượng Hoàng mặc dù lãnh đạm lại không che hết được vui sướng, y đi đến bên cạnh ta, dùng đầu ngón tay vuốt vuốt qua, cười hỏi: "Không ngờ tới đúng không?"
Ta muốn biến trở về hình người để nói chuyện, lại bị Viêm Hồ làm ngơ, chỉ có thể để bọn chúng mang về.
Trên đường đi, Chu Thiều khóc sướt mướt, Nguyệt Đồng mặt xám như cho tàn, rất náo nhiều.
Ở chỗ ngọn núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-toa-dao-dai/3270081/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.