Chương 39: Ân oán
Dịch: Vivian Nhinhi
Ta niệm chú gọi gió, xoáy thành một sợi dây thừng thật dài, xoáy mấy cái trên không trung, trói chặt con Hồ Điệp thiếu giáo dục kia lại, rơi xuống trong tay sau đó lôi xềnh xệch nó về phòng đóng cửa lại, đưa tơ hồn xâm nhập vào trong cơ thể nói, dung nhập cùng với hồn phách của Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng: "Làm cho bản thể của con vẹt này bất tỉnh một lúc đi, tiện cho ta đi điều tra."
Ta hiểu ý, lập tức quơ lấy giá cắm nến bằng vàng trên mặt bàn, rất vui sướng nện xuống đầu con tiện điểu này một cái.
Hồ Điệp không rên lấy một tiếng, cả người làm thành thành hình chữ đại - hai cánh với hai cẳng duỗi thẳng ngã xuống bàn, trên ót hình như xuất hiện vô số ngôi sao nhỏ màu vàng quay quay...
Một lát sau, nó giãy dụa lồm cồm bò dậy, hung hăng mổ lên mu bàn tay ta một cái, bi phẫn gầm lên: "Đau chết mất! Ngọc Dao, cái đồ ngốc nhà cô! Muốn giết ta à?"
Ta vội chụp lấy mu bàn tay bị đau, đờ ra một lúc, mới nghĩ ra là bây giờ đánh vẹt cũng có nghĩa là đánh y.
Phượng Hoàng dùng cánh che lấy cục u sưng vù trên đầu, u oán nhìn ta làm ta xấu hổ không thôi, sau đó giương cánh bay cao, mới bay đến cửa chính đã bị một hòn đá của Xích Hổ tướng quân ném cho rớt bịch xuống đất. Hắn như tranh công hớn hở mang chim đến trả cho ta, dặn dò: "Chăm lo cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-toa-dao-dai/3270067/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.