Chương 37: Tôn nghiêm
Dịch: Vivian Nhinhi
Tiêu Lãng sớm không tới, muộn không tới, lại đến đúng vào lúc này...
Đối với cùng một người, đau mãi cũng thành quen, chẳng khác cảm giác bị chó nhỏ nhà Phục Hổ tiên nhân đuổi theo cắn hồi còn bé là mấy. Ta có thể rất tỉnh táo chờ đời đến khi thời khắc báo thù tới.
Thế nhưng mà, giờ trên người còn có Phượng Hoàng, không giốn với trước kia nữa rồi.
Hồn phách tương liên, hắn chẳng những đang nhìn, đang nghe mà còn cảm nhận được thời khắc ta chịu những sỉ nhục này.
Ta cảm thấy như cả thế giới này đã trở về lúc hỗn độn thời bàn cổ khai thiên lập địa.
Suốt trận mây gió vần vũ, ta yên lặng nhìn chằm chằm vào bức phù điêu hình phượng hoàng bay bằng bạch ngọc trang trí trên tường hồ tắm, tưởng tượng ra tốc độ nào mới ngăn chặn được Tiêu Lãng, lực đạo nào mới có thể khiến đầu hắn vỡ tan, lại nhớ tới mấy lần sư phụ liều chết thực hiện sứ mệnh duy trì Thiên Đạo, thật vất vả mới đè xuống được dục vọng trong đầu.
Hoa y màu đen chậm rãi trượt xuống, rơi xuống trong nước hồ trong vắt, nhẹ nhàng trôi nổi, Tiêu Lãng ôm ta nhập vào trong hồ, cặp mắt đỏ sậm mơ màng trong sương mù, bọt nước bắn lên trên người ta, lướt qua hai gò má, giống như nước mắt.
Mấy ngọn đèn lưu ly, soi rọi cho xung quanh sáng như ban ngày.
Thẳng thắn đối mặt, lần đầu tiên trong đời ta trông thấy thân thể của hắn dưới ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-toa-dao-dai/3270065/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.