Chương 29: Dò trộm tâm tư
Dịch Vivian Nhinhi
Long xa dừng, thị vệ mời xuống.
Theo khe hở của rèm che nhìn ra, là một tòa cung điện nhỏ hơn chính điện lúc nãy, cỏ hoa như gấm vóc, suối chảy róc rách, chẳng hề lây nhiễm chút không khí khắc nghiệt bên ngoài nào.
Tiêu Lãng che môi, hung hăng xốc rèm xe lên, hắn lại một lần nữa lôi xềnh xệch ta xuống xe dưới con mắt chằm chằm của đám đông, kéo ta đi xuyên qua hành lang gấp khúc, chuyển qua tường xây làm bình phong, vượt qua cầu nhỏ, ném ta vào một gian tiểu viện xinh đẹp sau đó oán hận xoay người rời đi.
Ta xoa xoa mông bị ném đến đau nhức, đứng lên đi dạo hai vòng, quan sát tình hình quân địch.
Viện này không lớn, ngói xanh tường trắng, trang nhã mộc mạc, nhưng nếu nhìn kí, mỗi góc của mái hiên đều treo chuông gió bằng ngọc lưu ly, cánh cửa cũng bằng gỗ đàn hương vô cùng tinh xảo, điêu khắc hai mươi tư thắng cảnh đẹp nhất chốn nhân gian, trà cụ cũng không nhiều lắm, màu sắc thanh nhã, nhìn như đơn giản nhưng lại đều là những vật có lai lịch bất phàm cả. Không ngờ tấm màn che trắng thuần trên giường cũng không khác Chức Nữ dệt ra là mấy. Trong sân trồng ba gốc hoa lê, dẫn nước từ suối nước nóng để dưỡng, cánh hoa trắng ngần rơi đầy trên mặt đất.
Ta không thể không thừa nhận, khiếu thưởng thức của Tiêu Lãng cao nhã hơn so với rất nhiều Tiên nhân.
Đi đến cửa viện, lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-toa-dao-dai/3270057/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.