Tối hôm đó Bạch Lãnh đưa Tiểu Song lẻn vào cung, thế nhưng lại không may bị hoàng thượng chặn ở trước cửa.
"Giỏi lắm, vừa mới tỉnh dậy liền trốn ra ngoài cung hại ta lo lắng đến bây giờ mới chịu về sao?"
Tiểu Song nhìn Như Hoa đứng phía sau hoàng thượng lén lút nhìn cô cũng đủ biết ai là người khai hết sự thật việc cô trốn ra ngoài cung đi chơi với Bạch Lãnh.
Cô chạy lại giả vờ ngoan ngoãn.
"Phụ hoàng cũng thấy rồi đó, con bị trúng độc nằm trên giường rất nhiều ngày nên cũng cần có thời gian để giải khoây chứ..."
"Nếu muốn giải khoây thì trong cung vẫn có chỗ cho con giải khoây vậy?"
"Nhưng..."
Còn chơi đợi cô nói hết câu thì phụ hoàng ôm chầm lấy cô.
"Con có biết là mấy ngày nay ta lo lắng lắm không?"
Tiểu Song ở trong lòng hoàng thượng, thỏ thẻ:
"Con xin lỗi vì đã khiến người phải nặng lòng vì con..."
Ông xoa đầu cô:
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, tỉnh lại là tốt rồi."
Tiểu Song chợt nhớ ra gì đó, vội nói:
"Phụ hoàng... Người có thể nào hủy hôn lễ giữa con và Hoàng Khải có được không..."
Hoàng thượng chưa nghe hết câu đã gạt ngang:
"Trước đây là con có lòng với Hoàng Khải, vì sao cứ phải nhường hắn cho người khác chứ? Thay vì như vậy thì hãy dành lấy hạnh phúc cho chính mình, ta sẽ không hủy hôn sự này."
Tiểu Song thật sự không biết phải giải thích thế nào... Nàng không có bất cứ tâm ý gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-tinh-xuyen-khong/2929068/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.