Tiểu Song đứng trước một một bờ hồ, hì hục thở vì cô đã đi khắp hoàng cung nhưng vẫn không có chút tung tích gì của ma nữ, cô ấy dường như biến mất như chưa hề tồn tại.
Chẳng lẽ cô đã bỏ sót ai đó sao?
Hoặc có thể bởi vì Lâm quý phi gây trở ngại nên cô đã đến muộn mất rồi ư? Nếu như vậy thì cô thật sự cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình.
Tuy rằng cô quen biết ma nữ không bao lâu, thế nhưng cô ấy được xem là bạn thân duy nhất của cô, ở trong thân xác của cô ấy cũng đã hiểu được những gì mà chính cô ấy đã trải qua khiến cô cảm thấy không phải miễn là tam công chúa được hoàng thượng yêu thương nhất thì sẽ không có muộn phiền, tam công chúa ấy vẫn luôn cô đơn không có bạn bè, không có mẫu thân và không được người mình yêu đáp lại.
Bạch Lãnh nhìn cô nương khuôn mặt đượm buồn trước mặt, không rõ vì sao cô lại buồn như vậy, có lẽ bởi vì cô đang có tâm sự, cũng không hiểu vì sao nhìn cô như vậy, lòng hắn cũng có chút nặng trĩu theo.
Có lẽ, Tiểu Song là cô nương đầu tiên khiến anh phải để tâm đến...
Tiểu Song hơi rưng rưng nước mắt, cô hỏi anh:
"Anh cảm thấy tôi vô dụng lắm phải không? Ban nãy nếu không nhờ anh giúp đỡ thì đến cả mạng tôi cũng không giữ được, còn nói gì muốn cứu người khác chứ..."
Bạch Lãnh đột nhiên thấy nước mắt của cô, hơi bàng hoàng khó xử, chưa từng thấy nữ nhân khóc trước mặt nên không biết phải làm sao.
Hắn im lặng một lúc, chợt xoa đầu cô.
"Đừng nghĩ bậy bạ, cô không vô dụng."
Bạch Lãnh thầm nghĩ, trước kia anh chưa từng cảm thấy sống là vui vẻ, thế nhưng không biết tự lúc nào, có lẽ là khi ăn bữa cơm mà cô nấu, anh cảm thấy trên đời này vẫn có thứ khiến anh cảm thấy ấm áp.
"Cảm ơn anh..."
Có lẽ, ma nữ cũng không rõ tung tích, nhiệm vụ của cô cũng đã không còn nữa, cô chợt nghĩ, nếu ngày thành hôn của cô và Hoàng Khải, cô cùng rời đi với Bạch Lãnh, sống một cuộc sống bình yên ở thời cổ đại này sẽ vui biết nhường nào...
"Vì sao lúc nãy anh biết tôi bị bắt ở nhà kho mà đến thế?"
Bạch Lãnh chỉ về phía Thiết Cương đang đứng ở phía sau gốc cây.
"Là hắn báo với ta."
Tiểu Song nhìn Thiết Cương hộ vệ của Bạch Lãnh, đã lâu rồi không gặp hắn, tên này đúng là rất trung thành, dù phải đi theo chủ nhân đến nước khác làm con tin, hắn vẫn chưa bao giờ có ý định rời bỏ Bạch Lãnh, chính điều này khiến Tiểu Song cảm thấy tôn trọng hắn.
Thiết Cương cầm theo một túi gì đó đi đến cười hề hề:
"Tam công chúa, cũng may lúc đó tôi đi đến nhà bếp, đột nhiên nhìn ra thấy cô chạy đi đâu rất vội vã, nên đi theo cô mới biết được Lâm quý phi muốn làm xằng làm bậy trong cung."
Tiểu Song khó hiểu hỏi.
"Vì sao khuya vậy mà anh còn đến nhà bếp làm gì?"
Thiết Cương vui vẻ mở cái túi đang cầm trên tay ra, bên trong có bốn cái bánh bao đã nguội.
"Cái đám người kia không có nấu ăn cho chúng tôi, vì vậy thỉnh thoảng tôi hay lén đến nhà bếp lấy trộm đồ ăn về."
Tiểu Song nhìn mấy cái bánh bao nguội ngắt kia, lại nhìn Bạch Lãnh và Thiết Cương, hai người này một chủ một tớ bị bỏ đói tới tội nghiệp, bèn nói.
"Đến nhà bếp đi, tôi sẽ nấu cho các anh một bữa cơm thật thịnh soạn để trả ơn cứu mạng."
Thiết Cương tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:
"Trời, tam công chúa biết nấu ăn sao? Không chết người đó chứ?"
Tiểu Song bĩu môi:
"Chết cái đầu anh! Nếu ăn thức ăn tôi mà chết thì sau khi anh chết tôi sẽ ngày ngày cúng tiền đốt nhang cho anh anh thấy thế nào?"
Thiết Cương nghe xong đổ mồ hôi hột:
"Vậy thì tôi càng không nên ăn đồ cô nấu."
...
Ba người trong nhà bếp, nến đèn cầy thấp ánh sáng le lói, trên bàn ăn bày toàn là đồ ăn, món nào trong cũng hấp dẫn và thơm phức, Thiết Cương cảm thấy bản thân đã xem thường tam công chúa này, không ngờ tay nghề nấu ăn của cô ấy lại giỏi đến như vậy.
Thế nhưng Thiết Cương còn chưa ăn được miếng nào, Bạch Lãnh bên ngoài thì ôn nhu còn tay thì liên tục gấp thức ăn để ăn.
"Nhị hoàng tử, ăn từ từ thôi, còn phần của tôi nữa."
Tiểu Song phì cười:
"Thức ăn còn nhiều lắm, cứ ăn thoải mái đừng lo hết."
Thiết Cương ăn mấy chén liền, miệng không ngừng tấm tắc khen ngon.
"Đây quả thật là mỹ vị a, từ hồi đến Diệp Quốc đến bây giờ lần đầu tiên được ăn ngon như vậy."
Bạch Lãnh ăn nhiều không kém Thiết Cương, thế nhưng anh ta đặt đũa xuống, ho hai tiếng:
"Tài nghệ cũng coi là tạm ổn, có lẽ do ngươi đói bụng chăng?"
Tiểu Song phồng hai má:
"Này, anh ăn cho no bụng rồi nói lời hai mặt như vậy hả?"
Thiết Cương lần này đồng ý theo phe Tiểu Song:
"Mặc dù là thuộc hạ phải nghe theo chủ nhân, thế nhưng lần này tôi công nhận đồ ăn tam công chúa nấu rất ngon."
Bạch Lãnh trừng mắt:
"Ngươi muốn bị đuổi việc sao?"
Thiết Cương nghe xong vội đặt đũa xuống.
"Ý tôi là nấu ngon hơn so với mấy cái bánh bao nguội hồi nãy thôi ạ."
Tiểu Song nhìn thấy chủ tớ bọn họ tráo trở như vậy, liếc mắt:
"Hắn trả anh mỗi tháng bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi, đừng theo anh ta nữa."
Thiết Cương giọng đau khổ:
"Tôi làm việc không công "
Tiểu Song nghe vậy vội chất vấn Bạch Lãnh:
"Anh làm vậy chẳng khác gì bốc lột sức lao động."
Bạch Lãnh nhàn nhạt đáp:
"Cô cũng biết ta làm gì có tiền."
"Thế túi tiền anh đưa tôi đánh bạc hồi chiều là gì?"
Thiết cương nghe vậy trố mắt:
"Cái gì? Nhị hoàng tử, tiền chúng ta tích góp bấy lâu nay mới được bao nhiêu đó mà ngài vì nữ nhi không ngại đem ra cho nữ nhân này đánh bạc sao!?"
Bạch Lãnh chống cằm:
"Ban đầu ta cũng hơi đắn đo, nhưng mà số tiền nàng ta thắng được gấp năm lần số tiền chúng ta tích góp, xem ra là đầu tư có lợi nhuận."
Thiết Cương không dám nói, chỉ thầm nghĩ trong bụng, cái gì mà đầu tư có lợi nhuận chứ? Rõ ràng nhị hoàng tử ngài quá là dại dột rồi, chưa gì đã đem hết tiền cho nữ nhân, còn là để đi đánh bạc nữa, trước nay ngài ấy có bao giờ biết đến hai chữ cờ bạc là gì đâu chứ... Đúng là điên thật mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]