Tác giả: Lâm Gia Thành
Edit: Yan Purple
Beta: Heo con
20120328195431_EJed5.thumb.600_0
Mĩ cơ nói tới đây, thản nhiên cười nói: “Thái tử yên tâm, thiếp gặp Lỗ cơ, nhất định sẽ xin lỗi nàng.” Mĩ cơ này rõ ràng là Ngô Tụ.
Tề thái tử còn đang nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử, hắn nhíu mày, ánh mắt như ngưng đọng. Trực tiếp nhìn chằm chằm vào con đường tắt, Ngọc Tử đang rất bận rộn, giọng vừa trong vừa giòn tan, nét mặt tươi cười, hắn cúi đầu mà nói: “Hồn không giống cố nhân….” Giọng của hắn rất nhẹ rất thấp, Ngô Tụ không nghe rõ, nàng tò mò đưa lỗ tai nhích lại gần Tề thái tử, không dám hỏi lại hắn.
Sau một lúc lâu, Tề thái tử phất phất tay, nói: “Trở về đi thôi!”
“Quay về?”
“Đúng.”
Bốn thùng sữa bán hết, trong tay hai cha con có một trăm hai mươi đao tệ, nếu không đưa cho tên quan lại kia ba mươi đao tệ thì thu nhập hôm nay được chừng một trăm bốn năm mươi đao tệ.
Ngồi trên xe bò, Ngọc Tử ngồi bên canh phụ thân, cười híp mắt nói: “Phụ thân, mặt trời đã xuống núi, chúng ta đi thuê một cửa hàng đi.”
Cung cười ha ha, nói: “Rất tốt.”
Xe bò không nhanh không chậm đi về phía một con đường tắt, đi qua đường tắt này là một con đường khác, Ngọc Tử nhớ mang máng, chỗ này có thể thuê một cửa hàng.
Xe bò vừa chạy vào, bên tai của Ngọc Tử truyền đến tiếng rao khàn khàn ồ ồ “Bán sữa đây, sữa ngon đây……”
A, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thi-xuan-thu/3223938/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.