Tác giả: Lâm Gia Thành.
Edit: Heo con.
Đây là bàn tay cực thon, cực trắng, chỉ nhìn bàn tay này đã đủ khiến mọi người không dám thở mạnh, theo trực giác, phải là quý tộc thực sự mới có được điều này.
Màn xe xốc lên, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là một thiếu niên, mi mắt như tranh, ngũ quan không chút tì vết. Vẻ tuấn tú lấn át vẻ yểu điệu, cằm vuông vắn, mày kiếm đen rậm.
Ánh mắt của hắn, trong vẻ lạnh lùng còn có chút ưu thương.
Đây là một thiếu niên tuấn mỹ hiếm thấy!
Trong cái nhìn ngơ ngác, si ngốc của mọi người, biểu hiện của Ngọc Tử là trầm ổn nhất, vừa nhìn chiếc xe này nàng đã biết là hắn, thiếu niên này, lúc nàng vừa tới đây từng gặp thiếu niên tuấn mỹ này một lần. Lần đó, hắn không để ý đến nàng mà đã đi, thực sự hi vọng lần này hắn có thể giúp nàng.
Thiếu niên kia lẳng lặng nhìn Ngọc Tử.
Đến khi nhìn rõ nàng chỉ là một đứa bé bẩn thỉu thì trong ánh mắt hắn hiện rõ vẻ thất vọng. Chỉ là khi hắn thấy tất cả mọi người đều đang ngẩn người nhìn mình, chỉ có thằng bé trước mặt này vẫn luôn bình tĩnh thì lòng lại có chút tán thưởng.
Thiếu niên tuấn mỹ nhìn nàng, gật đầu nói: “Có thể!”
Có thể!
Hắn nói có thể!
Ngọc Tử chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn!
Nàng thở ra một hơi, đè nén sự kích động, lại cúi đầu, chắp tay nói: “Phụ thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thi-xuan-thu/3223887/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.