Chương trước
Chương sau
Tác giả: Lâm Gia Thành.
Edit: Heo con.


Á ăn vài miếng thịt chó rồi, xé một miếng thịt từ đầu chó, nhét vào tay Ngọc Tử.

Miếng thịt đầy dầu mỡ, trên đó còn rất nhiều lông chó, cứ như thế nằm trong lòng bàn tay bé nhỏ của nàng.

Á cúi đầu nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ chiều chuộng, hắn ra lệnh: “Ăn đi!”

Tiếng ra lệnh này, Ngọc Tử nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, liếc mắt nhìn qua đám kiếm khách đang hò hét, lòng biết, giờ tất cả mọi người đều đang nhìn mình, giờ mà từ chối Á thì sẽ khiến hắn mất mặt, sẽ chọc giận hắn.

Vì thế nàng chậm rãi đưa lên, nhắm mắt lại, cắn một miếng.

Thấy nàng ăn miếng thịt chó kia rồi, Á rất đắc ý, cười ha hả.

Thịt chó này dù chỉ cho thêm chút muối nhưng mùi vị không tệ. Ngọc Tử nhắm mắt lại, ép mình không nghĩ tới những chiếc lông chó mọc đầy kia, lại cẩn thận cắn một miếng, tự nói với chính mình: Mấy tháng rồi ta cũng chưa được ăn thịt, thịt chó này đến thật đúng lúc, có thể bổ sung chút khí lực.

Nghĩ vậy, lông chó trên da cũng không còn ghê tớm như trước nữa.

Ăn được vài miếng rồi, Ngọc Tử thả miếng thịt trong tay xuống.

Á cúi đầu nhìn nàng, nhíu mày hỏi: “Sao không ăn?”

Ngọc Tử lấy tay áo che mặt, cúi đầu thở dài: “Nhà còn cha già, ăn uống còn không no đủ, ta ở đây ăn thịt, lòng rất bất an”.

Giọng nói của nàng không hề nhỏ.

Bên cạnh, một kiếm khách gật đầu nói: “Thằng bé này đúng là người hiếu thảo, bá Á, sao không đem cho phụ thân nó một cân thịt chó?”

Á cười lớn nói: “Từ nay về sau, Cung cũng là phụ thân của bá Á ta, nên đưa thịt cho ông”. Hắn nhìn một thiếu niên nói: “Xúc, lấy ra hai cân thịt chó đưa cho Cung, nói thịt này là ta hiếu kính”.

Thiếu niên kia đứng dậy đáp: “Vâng”.

Ngọc Tử nhìn người nọ, nhẹ giọng nói: “Xin hãy chuyển lời cho phụ thân ta, Á rất tốt với ta, người không cần lo lắng”.

Á rất cao hứng, vội bổ sung: “Đúng thế, đúng thế, xin lão Cung không cần lo lắng, từ nay về sau, ông cũng là phụ thân của ta! Ha ha.”

“Vâng.”

Nhìn theo thiếu niên kia rời đi, Á vươn đôi môi đầy dầu mỡ qua thơm lên đôi môi nhỏ nhắn của Ngọc Tử một cái.

Đám kiếm khách nhìn thấy cảnh này, có chút hưng phấn. Một kiếm khách gõ đũa la hét: “Nữ nhân đâu? Nữ nhân đâu? Có thịt có ăn, sao không có mỹ nhân giúp vui”.

“Mau mời mỹ nhân, mau mời mỹ nhân.”

Trong tiếng hò hét ầm ỹ, tiến cười sang sáng, mùi son phấn bay đến.

Ngọc Tử chớp mắt nhìn xuống, chờ đợi thời gian dần dần trôi qua.

Buổi tối này, Á tuân thủ lời hứa, tìm nơi khác ngủ, không hề bắt ép nàng.

Sáng sớm hôm sau, Á đã đến tìm Ngọc Tử. Hắn không thể chờ đợi thêm nữa, muốn hôm nay cưới Ngọc Tử luôn, đến tối là có thể ôm mỹ nhân ngủ.

Trong sự yêu cầu mạnh mẽ của Ngọc Tử, Á đồng ý với nàng, đi tìm lão trưởng hiểu biết lễ nghĩa cưới xin của quý tộc.

Thành Tằng vẫn phồn hoa như cũ.

Ngọc Tử vẫn trong bộ dạng một thằng bé bẩn thỉu, nhắm mắt theo đuôi Á, bởi vì Á không muốn người ngoài biết thân phận của Ngọc Tử nên cũng không đem theo tùy tùng.

Ngọc Tử vừa đi vừa lẳng lặng nhìn quanh. Cả đêm qua trằn trọc suy nghĩ, nàng cũng không nghĩ ra được kế sách gì để thoát thân, bởi vậy, bất tri bất giác, nàng nhíu chặt đôi mày.

Á quay đầu nhìn nàng, thấy nàng như vậy, vươn tay nắm chặt tay nàng. Hắn nhìn Ngọc Tử hỏi: “Sao buồn bực không vui?” Hắn nhìn nàng đầy cảnh giác, giọng trầm xuống: “Nàng không thích làm vợ ta?”

Ngọc Tử chậm rãi lắc đầu rồi lại chậm rãi trả lời: “Phàm là nữ nhân đều sẽ có trượng phu, ngươi là bá Á thành Tằng, thiếp sao dám không thích?”

Á không nghe ra sự trào phúng trong lời nói của nàng, vui mừng đáp: “Đúng thế, đúng thế, Ngọc, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, quyết sẽ không vứt bỏ nàng!”

Ngọc Tử mím môi cười cười, trong cái nhìn chăm chú của Á, đang định đáp lại đôi câu thì tiếng vó ngựa truyền tới.

Tiếng vó ngựa này thong thả, chỉnh tề, hiển nhiên là có rất nhiều người.

Người trên đường đều tránh qua hai bên.

Á dắt Ngọc Tử tránh qua một góc.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, lớp bụi bốc lên. Trong tiếng vó ngựa còn có cả tiếng bánh xe lăn.

Có xe ngựa tất có quý nhân.

Á ở bên mắt sáng bừng nhìn lớp bụi bốc lên, hâm mộ nói: “Không biết là quý tộc nước nào qua đây?” Hắn thấp giọng thở dài: “Ngọc, ta cũng là công tôn”. Lời này đúng là thừa, thật ra những kiếm khách ở thành Tằng, đa số đều từng là công tôn, quý tộc.

Cuối lớp bụi mù xuất hiện năm cỗ xe ngựa, trong hàng này, bất kể là kỵ sĩ đi bên cạnh hay người đánh xe ngựa đều là những hán tử cao lớn, uy mãnh. Bọn họ tay cầm trường kích, eo đeo bảo kiếm, thân hình cao lớn, sắc mặt hồng hào. Chỉ nhìn vẻ mặt bọn họ là đủ biết những người này đang phục vụ một đại quý tộc.

Á nhìn đội kỵ sĩ đang đến gần không chớp mắt, thấp giọng nói: “Ngọc, nghe đồn Tề vương trọng dũng sĩ, nếu ta xin nhập, có thể được phú quý như vậy!”

Nói tới đây, hắn nhìn qua Ngọc Tử, hai mắt sáng bừng, vẻ mặt hưng phấn: “Tới lúc đó, nàng sẽ được ăn thịt ngon, có ngọc đẹp làm trang sức!”

Ngọc Tử nghe vậy, khóe miệng cong cong như đang đáp lời.

Nàng cũng nhìn cỗ xe ngựa kia, mắt sáng bừng.

Bánh xe lăn đều trong lớp bụi, trước xe ngựa có cắm đuôi trâu và lông chim, tất cả đều nhuộm màu đỏ.

Chiếc xe ngựa này dường như nàng đã từng gặp!

Khi chiếc xe ngựa còn cách Ngọc Tử hai mươi bước thì Ngọc Tử đã hành động.

Nàng vung mạnh tay, dùng sức cực lớn để giãy khỏi tay Á, chạy về phía chiếc xe ngựa kia.

Ngọc Tử xông ra khiến mọi người thất kinh, trong sự kinh ngạc, Á vội quát lớn: “Quay lại! Đây là xe ngựa của quý nhân, không thể xông tới!”

Ngoài xe ngựa, đám kỵ sĩ đều ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Ngọc Tử.

Ngọc Tử cũng mặc kệ, nàng vội xông lên vài bước, lao ra giữa đường, cách xe ngựa khoảng chừng mười bước thì mới vội dừng lại.

Dừng bước, Ngọc Tử chậm rãi sửa sang lại xiêm y, chắp tay về phía xe ngựa, sang sảng nói: “Ta là người thành Tằng, biết chữ, biết mưu, từng được công tử Xuất nước Triệu tán thưởng, ban tặng bảo ngọc.” Giới thiệu đến đây, nàng thoáng dừng lại rồi lại cao giọng nói tiếp: “Ta có tài, mong làm thực khách của quý nhân!”

Giọng nói của nàng cực kỳ vang dội, truyền đi rất xa.

Trong chớp mắt, đường phố tĩnh lặng!

Đầu tiên, Á cả kinh, nhìn thẳng Ngọc Tử hồi lâu thì hắn mới hiểu được: Nữ nhân này, nàng, nàng dám cản xe quý nhân! Nàng, nàng muốn thoát khỏi mình sao!

Thì ra, nàng chưa từng muốn làm thê tử của mình!

Chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc tím lúc đỏ.

Xe ngựa đi đến cách Ngọc Tử ba bước rồi chậm rãi dừng lại.

Màn xe vén lên, một bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.