Đoàn xe lên đường cuốn theo một lớp bụi dày đặc.
Vào thời gian này, nhóm người làm việc tạp vụ đều không có việc gì làm, bọn họ theo sát phía sau đoàn xe, túm năm tụm ba cười đùa nói chuyện.
Làm việc vặt thế này chủ yếu là nô lệ, cũng có một số ít là thứ dân khỏe mạnh. Bọn họ mặc trên người quần áo bằng vải bố thô ráp, bên hông có buộc một tấm da thú, đi chân trần.
Bên hông của bọn họ cũng đeo một thanh kiếm – là kiếm trúc. Thanh kiếm trúc này là vũ khí duy nhất của bọn họ, một khi gặp phải bọn cường đạo giặc cướp, bọn họ chỉ dựa vào cái này chống đỡ.
Còn ở trong xe lừa thì xếp đầy loại hàng hóa, Ngọc Tử “Thuộc đội tạp vụ”, nói cho chính xác là từ khi nàng bắt đầu xuất phát, nàng đều giống như đám tạp vụ kia. Cho nên, nàng cũng đi theo đằng sau xe lừa, dùng hai chân để đi bộ.
Lúc này, một bao muối đã được Cung mang theo. Cung là kiếm khách nên có quyền được cưỡi ngựa.
Ngọc Tử nhìn thoáng qua phụ thân, vừa mới ngẩng đầu, Cung cũng quay đầu lại nhìn nàng. Đối diện với ánh mắt lo lắng của phụ thân, Ngọc Tử nhìn ông cười sáng lạn, đưa tay vẫy vẫy.
Trên đường lớn, một đám bụi bay mù mịt, người ngựa lũ lượt đi qua, lớp bụi dày kia cứ càng lúc càng bốc cao, càng không thể tan đi được, trong nháy mắt, bụi đã bám đầy đầu, đầy mặt Ngọc Tử.
Đi liên tục khoảng chừng một canh giờ, nàng đã mệt mỏi không chịu nổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thi-xuan-thu/126642/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.